Chap 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay nắm chặt balo đeo trên vai, Ryoma ngó ngang ngó dọc, đôi ngươi màu hạt dẻ đượm buồn, lo lắng nhìn xung quanh. Cố gắng tìm hình bóng Sachiko trong dòng người.

Sachiko đang nói chuyện cùng với Tezuka, liếc mắt liền nhìn thấy Ryoma. Bàn giao nốt công việc ở hội đồng hội học sinh, cô liền chạy tới phía Ryoma.

"Ryoma ~ để em chờ lâu rồi. Chúng ta đi thôi." Nắm lấy bàn tay nhỏ đang nắm chặt quai balo của Ryoma, Sachiko không tự chủ sờ sờ một chút.

Ừm, mềm mềm, sờ thật thích.

Cùng Ryoma lên xe, hai người ngồi vào chỗ cuối bên phải. Sachiko để Ryoma ngồi bên trong, còn bản thân ngồi ngoài.

"Hẳn là sáng em dậy rất sớm không? Cứ ngủ đi, đến nơi chị sẽ gọi em dậy."

Ryoma gật gật đầu, bỏ balo trên vai ra ôm lấy, đầu dựa vào cửa kính ngủ. Dường như chỉ vừa nhắm mắt không lâu, Ryoma liền ngủ sâu. Sachiko nhìn đồng hồ đeo tay, còn 7 phút nữa là bắt đầu xe đi. Sợ lúc đó khởi động xe, Ryoma dựa đầu vào cửa kính ngủ sẽ bị rung tỉnh, Sachiko nhẹ nhàng dịch người sát lại gần Ryoma, vươn tay khẽ dịch đầu Ryoma về vai mình.

Momoshiro vừa bước vào đã nhìn thấy, cậu ta tò mò nhìn cậu nhóc đầu đang đặt trên vai Sachiko có khuôn mặt như thế nào. Momoshiro lẹ mắt kiếm được chỗ gần Sachiko, ngồi ngay phía bên trên. Vừa đặt mông xuống ghế ngồi thì cậu đã quay ngoắt ra nhìn Ryoma, không quên chào Sachiko.

"Chào buổi sáng, cậu nhóc đấy là ai thế?"

"Echizen Ryoma."

Momoshiro đập hai tay vào nhau, ánh mắt sáng lên nhìn Sachiko với Ryoma: "Ồ, ra là Echizen Ryoma, cậu nhóc rất nổi ở năm một đấy! He he, có phải bạn trai nhỏ của cậu không?"

Sachiko hơi lảng tránh ánh mắt của Momoshiro, cô không trả lời chỉ đưa tay lên khóe môi làm động tác im lặng. Tay đưa lên chỉ vào Ryoma, ý muốn nói Momoshiro im lặng để không đánh thức em ấy.

Mà Momoshiro thì thấy Sachiko không trả lời, cười hì hì tỏ vẻ biết rồi mà quay người yên vị ở ghế ngồi. Tuy nhiên, cậu ta vẫn không tự chủ được nghiêng đầu liếc mắt nhìn hai người phía sau.

Sau vài phút, xe bắt đầu chuyển động. Đôi mắt của Sachiko chuyển từ Ryoma chuyển qua khung cửa kính. Cảnh vật bên ngoài như một đoạn video tua nhanh, lướt qua vùn vụt.

Ryoma ngủ thẳng đến lúc xe dừng, có lẽ tối qua ngủ không đủ. Sachiko gọi cậu nhóc dậy, chờ cậu đeo lại balo thì cùng nhau xuống xe.

Ryoma nhìn khung cảnh xung quanh, oa một tiếng.

Sachiko cười cười, nói: "Là lần đầu tiên em đi leo núi đúng không?"

Ryoma gật đầu, siết chặt balo. "Vâng ạ."

Hồi bé quả thật chưa đi leo núi lần nào. Toàn bộ thời gian cậu đều được ba dạy chơi tennis, thi thoảng cả nhà sẽ đi chơi công viên hay biển gì đó thôi. Khi về Nhật, cũng có ý định cả nhà đi leo núi vào cuối tuần... Chỉ tiếc, không thể.

"Sachiko - san, mọi người đi rồi, chúng ta nên đi thôi."

"Ừm, đi sát chị nhé."

Trong quãng đường đi, Ryoma rất im lặng, Sachiko muốn mở lời cũng khó. Cô vốn muốn thuyết phục cậu nhóc tham gia câu lạc bộ tennis nhưng dường như Ryoma không muốn. Nếu cậu nhóc không muốn thì cô cũng không thể ép được.

Cô cố nghĩ trong đầu một chủ đề để bắt chuyện với Ryoma. Suy cho cùng mấy năm rồi mới gặp lại, cô không còn hiểu rõ cậu nhóc nữa.

Momoshiro đi phía trước hai người cả một đoạn. Như nhớ ra gì mà dừng lại, đợi Ryoma cùng Sachiko. Thấy hai người không để ý mình mà đi qua, cậu ta có chút không vui.

"Tui cố ý đợi cậu theo kịp, vậy mà cả hai đi qua tui tỉnh bơ như vậy."

Sachiko bị giật mình, quay qua nhìn thì hoá ra là Momoshiro, "Ha ha, xin lỗi, tui không để ý."

Momoshiro nghiêng đầu nhìn Ryoma đang đứng cạnh Sachiko, giới thiệu bản thân mình: "Chào nhóc, anh là Momoshiro Takeshi, bạn cùng lớp của Sachiko, cứ gọi anh là Momo - chan ha!"

Ryoma im lặng nghĩ đàn anh này chắc thuộc dạng tăng động, có vẻ sẽ rất phiền.

"Echizen Ryoma, năm nhất."

Tất nhiên là Momoshiro biết rồi, Sachiko đã giới thiệu cậu nhóc mà. Mục đích của cậu ta là làm quen cậu nhóc rất có khả năng là crush của Sachiko!

Momoshiro rất tự nhiên quàng vai bá cổ Ryoma, nhìn qua hai người như bạn thân lâu năm vậy.  Ryoma không thích động chạm thân mật với người lạ, muốn thoát khỏi nhưng Momoshiro lực tay quá mạnh nên Ryoma từ bỏ, chỉ có thể yếu ớt nói:

"Momo - senpai, anh có thể bỏ tay ra được không?"

"Em không thích vậy à? Xin lỗi, anh tự nhiên quá."

Ryoma lắc lắc đầu, tính đi trước để hai người đằng sau tự do nói chuyện nhưng hai người kia thấy cậu đi nhanh thì đuổi theo, thấy cậu đi chậm thì cũng chậm chân lại. 

Momoshiro hí hửng hỏi: "Echizen, nhóc biết chơi tennis phải không?"

Ryoma hơi ngưng lại, "Làm sao anh biết?"

"Anh là thành viên của câu lạc bộ tennis, cố vấn của câu lạc bộ là Ryuzaki - sensei có nhắc tới em. Bà ấy nói từng mời em vào câu lạc bộ nhưng em lại từ chối, muốn bọn anh thuyết phục em. Sachiko không nói gì với em về câu lạc bộ tennis à?"

"Sachiko - san...?" 

Ryoma nhìn sang Sachiko, thấy cô lảnh tránh ánh mắt của mình thì hiểu lí do cô không nói tới. Cậu nhìn Momoshiro rồi nói: "Giờ em không chơi tennis nữa."

Momoshiro kinh ngạc, "Tại sao?"

Bởi vì tò mò cậu nhóc trong miệng Ryuzaki - sensei, được bà ấy hết lời khen ngợi là thiên tài rồi quán quân liên tiếp của giải gì gì đó nên Momoshiro rất muốn đấu với Ryoma một trận. Vậy mà giờ cậu nhóc này lại bảo không chơi nữa!? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net