Chương 1 : Chênh vênh, khúc mắc, và sợi dây thừng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là một ngày bình thường như mọi ngày. Sau trận đánh với Keel, cả lớp dường như đã thân thiết với nhau hơn. Nhưng sau trận chiến, chỉ còn mỗi lớp trưởng của bọn họ - Sakura Haruka dường như vẫn còn phải nghỉ học bởi vì cảm lạnh. Cả đám ồn ào, chẳng tưởng tượng nổi đứa một lúc cân cả đám giang hồ loi nhoi như Sakura lại có thể bị cảm lạnh hành hạ tận 2 hôm, và Taiga quyết định nếu như hôm nay Sakura vẫn còn nghỉ thì cậu ta sẽ mang hộp bột protein vị chuối tới thăm.

Nhưng ngay khi cả đám bàn luận sẽ mang gì cho Sakura sau giờ học thì cánh cửa lớp đã mở ra, cậu lớp trưởng được cả đám cho là sẽ nghỉ học hôm nay đã đứng ở đấy. Nhưng trông cậu có vẻ im lặng hơn thường ngày khi cả đám chạy đến hỏi thăm khiến bọn họ có hơi lo lắng.

"Tao có chuyện muốn nói với bọn mày!" Sakura cúi gằm, giọng nói cậu có vẻ nghiêm trọng khiến cả đám hơi bấm loạn một chút rồi im bặt trong phút chốc đợi lớp trưởng của bọn họ mở lời.

Sakura vẫn chẳng ngẩng mặt lên, hít một hơi nhè nhẹ. Cậu phân vân trước lời cậu chuẩn bị nói, bởi vì chưa bao giờ cậu nghĩ rằng cậu sẽ chọn một con đường khác ngoài con đường bấp bênh kia. Chiếc dây thừng nối từ quá khứ đến tương lai kia vẫn luôn là con đường mà cậu chọn. Cho dù nó có bấp bênh như thế nào, hay nó luôn khiến cậu lo sợ mỗi lần bước đi, lo rằng chỉ cần bước hụt thôi, thì cậu sẽ vĩnh viễn nằm dưới đáy vực.

Cậu còn chưa từng nghĩ sẽ có một con đường an toàn hơn dành cho cậu, bởi vì xung quanh chỉ toàn là màu đen tối. Nhưng có những người nói với cậu rằng hãy tiến lên, bằng cả con tim của mình, hãy tin tưởng vào những người xung quanh cậu.

"T-Tôi..." Giọng Sakura hơi vấp, nhưng cậu cố gằn lại để giọng mình trở nên bình thường. "Từ trước đến giờ, tôi vẫn luôn cho rằng tự mình sẽ làm hết được tất cả mọi việc. Nhưng hóa ra tôi lại chẳng thể làm được gì, còn để cơn giận của bản thân ảnh hưởng đến mọi người. Một kẻ thảm hại như vậy, chắc mọi người thất vọng vì một lớp trưởng như tôi lắm..."

"Tôi cũng thấy thất vọng với bản thân mình lắm. Tôi chỉ toàn gây phiền phức cho mọi người. Vậy nên..." Cậu ngập ngừng, nhắm tịt mắt lại. "Xin lỗi"

Mắt nhắm lại, mọi thứ chìm vào bóng tối. Cậu sẵn sàng nhận hết mọi chê bai, ghét bỏ từ đám bạn cùng lớp. Cậu sẵn sàng bước chân trên con đường không thấy lối kia, nhưng cậu vẫn sợ hãi, sợ nó không phải con đường mới, mà nó vẫn mãi là vực thẳm.

Cả lớp hơi bất ngờ, không kịp phản ứng lại những gì cậu lớp trưởng của bọn họ vừa nói.

Đến khi phản ứng lại, lớp trưởng của bọn họ đã bị Sugishita mới đến lớp đá một cú ngã oạch vào trong, đập mặt xuống sàn. Trông cũng không đến nỗi, nhưng mà cậu lớp trưởng đã thò mặt lên, gào miệng tính kêu đau nhưng lại phanh lại, chuyển thành chửi bới Sugishita.

"Đa-Đếu đau chút nào hết nhá. Mà mày làm cái gì đấy!?"

"Tại mày đứng chắn đấy thôi." Sugishita vẫn cái vẻ cộc cằn ấy, nhưng dường như hôm nay còn tệ hơn một chút. Chẳng qua là cậu ta đứng ở phía bên ngoài, nghe mấy cái câu cậu lớp trưởng nói chói tai, nên cậu quyết định cho Sakura một cú đá, để cậu ấy bỏ cái giọng với cái suy nghĩ dỏm kia đi.

Nhưng cú đá đấy không hề đau chút nào nhé, nó còn nhẹ gấp mười lần cú đá mà Sakura dành cho cậu lúc mới vào lớp, chẳng hiểu sao cứ gào lên như mèo bị đẫm phải đuôi vậy.

Ngay lúc mà Sakura định nhào lên cắn nhau với Sugishita, thì cậu bị mấy đám trong lớp lôi cổ rồi ném oạch xuống bục giảng một cách bất ngờ mà không thể phản kháng. Đến khi cậu quay đầu lại nhìn, thì thấy khuôn mặt đen thui và giận dỗi từ đám cùng lớp.

"Cậu nói thế rất chạnh lòng đó nha, lớp trưởng."

"Cái thằng này, mày thảm hại hay không thì bọn tao không cần biết, nhưng cái bộ dáng bất hảo phiền phức với thái độ vênh váo của mày thì rõ mồn một khi mày đến đây rồi. Mà như thế thì làm sao?"

"Tại sao bọn tao lại phải thất vọng vì một người thật sự lo lắng khi nghĩ mình làm mọi người tổn thương? Bọn tao sẽ làm như mày ở thời điểm đó, vậy tại sao mày phải xin lỗi? Dù sao thì ở đây, những thằng xông pha vì bạn bè như mày, bọn tao đều sẽ cực kì quý trọng."

Sakura hiếm khi không đỏ mặt khi nghe mấy lời như thế, dường như não cậu còn chưa tiếp nhận xong. Cậu chỉ biết rằng họ dường như chẳng ghét cậu như thế, dường như cậu đã tìm được một lối đi khác ngoài con đường bấp bênh kia. Nơi mà có hoa, gió thơm ngát, nơi mà cậu không còn phải bước đi một mình.

"Sakura ơi." Nirei hiếm khi không phản biện lại mấy cái lời tiêu cực của Sakura, cậu ta ngồi sát lại gần cậu lớp trưởng, như để cậu lớp trưởng an tâm hơn vậy.

Suo cũng đứng bên cạnh, nhìn cậu lớp trưởng đang ngơ ngác đến khờ ra kia. "Thật ra mấy cái chuyện bị làm phiền hay làm phiền gì đó không xấu đâu. Có lẽ cậu luôn ở một mình, nên khó có thể làm quen. Nên bây giờ, hãy tập làm quen dần với nó nhé."

Mọi người trong lớp đều mỉm cười, gật gù. Bọn họ chẳng biết gì nhiều về Sakura hết, nhưng bọn họ sẵn sàng tin tưởng Sakura và giúp đỡ cậu lớp trưởng này của bọn họ.

"Ầy, cậu lớp trưởng của chúng ta có vẻ chẳng hiểu bọn này lắm, vậy nên sau giờ học, hãy cùng cả đám đi ăn một bữa đi."

Sau một hồi nhốn nháo, bọn họ quyết định ăn Omurice ở tiệm Potosu của bà chị Kotoha theo ý của Sakura. Cả đám nhộn nhạo, Sakura thì được kéo dậy với cái vẻ mặt như vừa thở phào khi thoát khỏi cái đại chọn quán ăn của mấy thằng trong lớp.

"Mà Sakura chẳng trả lời tin nhắn của bọn này gì cả, cậu làm cả đám lo lắng lắm đấy." Mitsuki nói. Đổi lại là cái thái độ như mèo bị dẫm đuôi thường ngày của Sakura. "Sao phải lo lắng, tao có phải trẻ con đâu."

Tuy nói như vậy, nhưng khi về chỗ ngồi, Sakura vẫn lén lút lôi điện thoại ra, lướt lại toàn bộ thông báo tin nhắn hỏi thăm của mấy thằng trong lớp. Chăm chú đọc lại từng tin nhắn một, nếu cậu đang ở nhà, có lẽ cậu cũng chẳng để ý đến mấy cái tin nhắn như thế này. Nó quá xa lạ đối với cậu, nó khiến cậu không quen thuộc một chút nào.

Lướt xuống cuối, bỗng có một tin nhắn lạ lẫm được gửi từ mấy ngày trước, ban đầu nó bị vùi trong đống thông báo về thông tin thời tiết thường ngày, nên giờ khi kiểm tra lại cậu mới thấy nó. Số điện thoại vừa lạ, vừa quen xuất hiện. Cậu nhăn mày mở tin nhắn.

[Haruka, trở về đi. Anh đã giải quyết hết mấy chuyện ở trường cho em rồi. Trở về, hoặc là anh sẽ đến tìm em]

Tên điên, rõ ràng cậu đã đổi điện thoại rồi.

Sakura bĩu môi, gõ gõ vào điện thoại, phân vân xem có nên trả lời cái tin nhắn chết tiệt này không. Hắn ta là tên khốn, hắn ta ghét cậu, nhưng giờ còn làm ra cái bộ dạng quan tâm giả tạo kia khiến cậu tởm. Hắn ghét cậu quậy phá, không biết điều, cậu ghét hắn giả dối làm bộ dạng như là một thư sĩ. Đã đều ghét nhau như vậy thì chẳng có lí do gì mà phải liên lạc với nhau hết.

Cậu muốn chặn hắn, nhưng lại chẳng biết phải làm như thế nào. Cậu bèn tắt điện thoại, ném vào hộc bàn một cách cộc cằn, sau đó úp mặt xuống bàn ngủ, bởi vì lo lắng, nên hôm qua cậu chẳng có giấc ngủ ngon chút nào.

Nirei và Suo chú ý đến cậu lớp trưởng của mình, nhưng chẳng tỏ vẻ gì thêm mà chỉ nhìn chăm chú cái khuôn mặt ngủ say của cậu chàng.

Giống mèo thật đấy.

Họ thấy Sakura giống hệt như một con mèo vậy. Không phải có ý chê bai gì đâu. Ngoại trừ vẻ ngoài đã có phần giống một con mèo ra, càng tiếp xúc càng thấy cậu ấy giống một con mèo hoang, hay giãy đành đạch lên vì mấy chuyện không đâu vậy. Nhưng chỉ cần vuốt ve một hồi thì lại yên ắng trở lại, ngoan ngoãn, nhưng phải cẩn trọng một chút, vì chỉ cần sơ ý một chút thôi, thì con mèo đó sẽ không bao giờ tin tưởng con người nữa.

Cả lớp quay lại với quỹ đạo thường ngày của mình. Mãi sắp đến giờ chuẩn bị tan học, bọn họ chuẩn bị dựng cậu lớp trưởng đang ngủ ngon lành dậy để đi tụ tập thì điện thoại bị ném trong hộc bàn của cậu lớp trưởng vang lên.

"Sakura, có người gọi điện cho cậu kìa." Nirei đảm nhận trọng trách lay Sakura dậy. Đổi lại là cái quay đầu sang bên kia lạnh lùng của Sakura. Hết cách, Suo đành phải vào trận.

Suo cùng với Taiga mỗi người một bên, tay xách nách dựng cậu bạn dậy. Trông như chuẩn bị túm mèo đi tắm chứ không phải đi tụ tập ăn uống vui vẻ gì.

"Gì, chúng mày định làm gì." Sakura như con loăng quăng khi bị dựng dậy.

"Cậu có điện thoại, và đã tan học rồi, đừng quên bữa ăn với lớp ngày hôm nay chứ." Suo thả Sakura xuống, tay vuốt cái mái tóc bị xù lên của Sakura trước khi cậu bạn nổi đóa lên thì vỗ bồm bộp vào vai cậu bạn, chỉ vào chiếc điện thoại trong hộc bàn. "Nghe máy trước đã, nó reo nãy giờ rồi."

Sakura lôi chiếc điện thoại ra dưới ánh nhìn của mấy đứa bạn. Xong khi thấy số được hiển thị thì xù lông lên, nhấn vào nút tắt cái bụp.

Nhưng không để cậu kịp suy nghĩ, tiếng chuông lại vang lên.

"Sao vậy Sakura." Đám bạn có chút lo lắng nhìn cậu.

"Không sao hết, chỉ là dự báo thời tiết thôi." Sakura nói, muốn tắt nguồn điện thoại.

Dự báo thời tiết? Tin cậu mới lạ.

Cả đám cùng một suy nghĩ.

Tiếng chuông điện thoại lần ba vang lên. Lần này Sakura quyết định bắt máy, cậu đi ra ngoài hành lang, trốn lên cầu thang dưới ánh nhìn tò mò của đám bạn rồi mới bắt máy.

"Tên điên, đừng có liên lạc với tôi." Sakura cộc cằn nói.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, cậu nghe được như là tiếng thở bên tai, sau đó giọng nói bên kia vang lên.

[Về đi Haruka, anh đã giải quyết hết mọi rắc rối mà em gây ra rồi.]

"Ai cần! Đừng ra vẻ như anh quan tâm tôi như vậy. Tôi cóc cần cái sự quan tâm dối trá kia của anh. Đừng quên mọi chuyện xảy ra là vì ai." Sakura nói, giọng cậu có chút mếu rồi, đó là lí do cậu chẳng muốn liên lạc lại với hắn ta chút nào.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, đến lúc mà Sakura nổi điên lên muốn tắt máy thì bên kia mới trả lời lại.

[Anh sẽ đến tìm em.]

Hắn ta nói, sau đó tắt điện thoại khiến cho Sakura không kịp phản ứng lại. Cậu mắng vào cái điện thoại đã im ru.

"Tên khốn, đừng có đến tìm tôi. Đừng ra vẻ như bản thân là phụ huynh của tôi nữa, anh chỉ lớn hơn tôi có 1 tuổi thôi tên khốn." Sakura hít một hơi thật sâu. "Đừng đến đây tìm tôi nữa, đừng kéo tôi trở lại con đường bấp bênh kia nữa, anh trai."

Không gian ở đoạn cầu thang trở lại với vẻ tĩnh lặng như bình thường, Sakura nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy được bầu trời xanh của khu phố này, cậu còn thấy có cả những cành cây đu đưa vì gió nữa. Dường như những thứ đẹp đẽ như thế, trước kia nó chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt cậu. Vậy nên cậu chẳng muốn trở lại như trước kia, cậu còn muốn thấy trời xanh, nắng và tiếng chuông gió.

Sakura quay trở về lớp học mà chẳng biết rằng, phía trên bậc cầu thang bước lên khối lớp năm 2 kia, nơi khuất tầm nhìn, có một người đang ngồi ở đấy, với cây kẹo mút mới bóc vỏ và chiếc tai nghe đã phát hết bản nhạc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC