Chương 08.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Cất giữ.

Khoảnh khắc lúng túng này khiến Kotoha thật muốn độn thổ trốn đi, cô gấp gáp quay đầu, vờ như bản thân cực kỳ bình tĩnh. Tuy nhiên hành động chạm vào vành tai đỏ ửng đã bán đứng cô, Sakura nhận ra nhưng không vạch trần, cậu mím môi hơi bối rối.

Tại sao cô ấy lại nhìn cậu như vậy chứ?

Chẳng lẽ lớp trang điểm vẫn còn ư? Hay là bộ đồ hôm nay kỳ cục quá?

Xoa nhẹ mái tóc đen, cậu cúi đầu, yên tĩnh xếp hàng. Chuyện vừa rồi cứ cho là sự cố đi, cậu đừng để trong tâm làm gì, vừa khiến mình suy nghĩ linh tinh vừa khiến cô gái nọ không thoải mái.

Bình luận trong phòng livestream bày tỏ tiếc nuối, quay về chủ đề chính của Kotoha.

Kotoha chưa từng dời sự chú ý khỏi cậu, ít nhất hành động đôi lần ngó nghiêng đã chứng minh điều đó. Cô che giấu người xem livestream, giống như một loại diễn xuất kỳ ảo hòng lấp đi sự thật.

Mãi cho đến khi nhận lấy phần trà sữa ngọt ngào và rời đi, Kotoha mới thôi động lòng.

"Cho em một phần ngọt vừa, nhiều trân châu 3Q trắng ạ." 

Sakura nhẹ giọng nói với nhân viên trên quầy.

Nhân viên là một chị gái hơn hai mươi chín tuổi, làm ở đây cũng gần sáu năm. Chị gái nhìn cậu, gật đầu, lúc múc trân châu còn cố ý cho hơn phần vừa gọi một chút, giống như là khen ngợi vì vẻ ngoài ngoan quá mức. 

Cũng phải, phụ nữ ai chẳng muốn gặp một đứa nhóc đẹp trai cao ráo lễ phép với mình cơ chứ! Tuy có hơi ảo mộng nhưng hành động đó cứ như ngoại lệ dành riêng, hiếm người nào mà không trộm vui vẻ.

"Cảm ơn quý khách, hẹn gặp lại lần sau!" Chị gái nghiêng người một góc hoàn hảo, nụ cười trên mặt rất chân thật, cũng nhiễm vài phần lưu luyến.

Vừa đẹp vừa ngoan, ai chả thích!

Đến mấy cậu trai trẻ xếp hàng phía sau còn cố ý dòm mắt ngắm nhìn bóng hình đi xa của thiếu niên, việc gì cô đây phải xấu hổ vì chút tâm tư nhỏ nhoi của mình.

Mặc dù biết bản thân không có cửa, nhưng gặp được chuyện tốt như vậy, hôm nay xem ra là ngày may mắn của cô rồi.

Chị gái thầm nghĩ, cuộn tròn ngón tay, ý chí làm việc bỗng nhiên phát huy tối đa.

Sakura đi nửa đoạn đường, trong tay cầm chặt ly trà sữa, nương theo hưởng chút nhiệt độ lành lạnh mờ nhạt. Cậu tìm đến công viên gần khu chung cư, ngồi tạm trên ghế đá, cảm nhận làn gió thoảng qua, đọng trên mái tóc mềm mượt làm nó càng thêm rối bời.

"X-Xin lỗi, tôi có thể nhờ anh giúp một việc được không..?" 

Sakura giật mình, ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt. 

Đối phương có ngũ quan tinh xảo, mang đến cho người khác cảm giác xa cách, khoác bên ngoài áo sơ mi nghiêm chỉnh cùng quần dài màu đen bao trọn đôi chân thẳng tắp, trên tay cầm theo một chiếc máy ảnh nhỏ.

"Sao thế?" Sakura cất tiếng.

Thiếu niên có dáng vẻ đặc biệt đẹp chớp mắt hai lần, hít thở sâu, bàn tay cầm máy ảnh siết chặt như thể sợ lạc mất khoảnh khắc này.

"À ừm... Thật ra tôi muốn xin một tấm ảnh của anh, anh có thể cho phép tôi chụp hình được chứ?" 

Âm thanh hơi dè dặt, ngại ngùng. Thiếu niên không biết bao nhiêu tuổi nhưng giọng điệu lại rất ổn định, cậu mím môi rồi mỉm cười, gật đầu đồng ý.

Chỉ là xin một tấm ảnh thôi, có gì to tát đâu.

"Anh đừng căng thẳng nha, cứ tự nhiên là được, tôi chụp loáng cái là xong ngay." Người nọ nghe thế kích động, song, cậu ta sợ rằng điều đó sẽ làm anh trai đối diện xấu hổ, cố gắng nhẹ giọng xuống rồi căn góc máy ảnh.

Đương nhiên với người tốt nghiệp trường sân khấu điện ảnh như Sakura mà nói thì việc tiếp xúc với ống kính từ những năm đại học là quá nhiều, rèn luyện đến mức chai lì không còn ngượng ngịu nữa, cậu thoải mái xua tay, "Anh không sao, em chụp đi."

"Thật không ạ?" 

"Ừm, anh quen rồi nên cũng không ngại mấy." Sakura bình tĩnh giải thích, công việc hiện tại của cậu còn dính líu đến quay chụp, hoàn toàn không nói điêu.

"Quen rồi?" 

Sako ngớ người, đừng nói là nhiều người cũng muốn chụp anh ấy giống mình nhé, hay là anh ấy bị biến thái theo dõi, lúc nào cũng có cảm giác người khác nhìn chằm chằm?

"Ừm, anh học ngành diễn xuất mà." 

Cậu hoàn toàn không biết em trai nhỏ nghĩ gì, nhẹ nhàng cười.

Sako thở phào, may quá không giống như cậu ta tưởng tượng. 

Sako theo học chuyên ngành nhiếp ảnh hai năm ở trường đại học danh tiếng bên Úc, chuyến này trở về vì người nhà, không biết bao giờ mới tiếp tục qua nước ngoài. 

Ngẫm lại, Sako lờ mờ đoán rằng anh trai nhỏ đang là một diễn viên trẻ không có tiếng tăm, bởi vì cậu ta chưa thấy bóng dáng đối phương trên mạng.

Với cả Sako là phường mê sắc đẹp, nếu thấy cậu đâu đó thông qua hot search, Sako khẳng định mình sẽ nhớ như in.

Dẫu sao khuôn mặt anh trai nhỏ quá đặc biệt, xinh đẹp động lòng người, khiến cậu ta nhìn một lần là không quên. 

Thường thì trong những ngày rảnh rỗi này Sako sẽ túc trực ở quán bánh ngọt, vừa thưởng thức độ mềm mịn ngọt ngào của bánh, vừa nhâm nhi chút cà phê thơm lừng, cậu ta hay chụp ảnh những thứ đó làm kỷ niệm, đồng thời tích lũy chút kinh nghiệm. 

Chiếc máy ảnh nhỏ cầm tay chứa đầy ảnh bánh ngọt cùng cà phê, còn người thì không có ai cả.

Đây là lần đầu tiên, Sako ngỏ lời muốn xin ai đó một tấm ảnh.

Khá xấu hổ, nhưng nhiều hơn là chờ mong.

Nói không phải ngoa, Sako thực sự rất thích đối phương, không phải thích kiểu tình cảm đôi lứa gì đó đâu mà đơn giản là mến mộ.

Sako chắc chắn mình là trai thẳng, trước đây còn thích thầm một bạn nữ cùng lớp, mặc dù đối phương đã từ chối thứ tình cảm kia.

Lúc đó xác thật hơi hụt hẫng thất vọng, ấy vậy Sako lại không thấy đau khổ, thậm chí còn có chút nhẹ nhõm.

Thuở niên thiếu mười mấy tuổi, cậu ta cứ nghĩ cảm xúc ấy cực kỳ bình thường, sau này cũng chưa từng nghi hoặc.

Mối tình đầu cứ thế trôi vào quên lãng, không giống những người khác khắc cốt ghi tâm, Sako nhanh chóng bỏ sự kiện đó ra khỏi cuộc sống của mình.

Thôi không nghĩ.

Sako giơ cao máy ảnh, trước màn hình xuất hiện khuôn mặt nhu hòa nở nụ cười nhàn nhạt khiến trái tim cậu ta đập thình thịch.

Dịu dàng quá!

Đó là những gì Sako liên tưởng trong khoảnh khắc này.

Ước gì ở tương lai cậu ta có thể trở thành một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, lúc đó biết đâu có thể gặp lại anh ấy, hoặc thậm chí còn hợp tác làm việc.

 Tưởng tượng đến đây, khóe môi Sako cong thành vòng cung, đáy mắt ánh lên chút le lói nhỏ nhoi hiếm hoi.

Tâm tư khó hiểu nhấp nhô giữa lòng đại dương rộng lớn, nhắc nhở Sako rằng — Nắm chặt lấy cơ hội vĩnh hằng.

Tách.

Theo lời nói, Sako chụp duy nhất một tấm ảnh, tuy nhiên nó lại là tấm ảnh đẹp nhất trong bộ siêu tập của cậu ta. Sako xoa ngón tay, ngẩng đầu. 

"Ảnh đẹp chứ?" Sakura hỏi.

"Dạ đẹp lắm." Sako gật đầu, cậu ta thành thật.

Cậu niết nhẹ vạt áo, đứng dậy đi đến bên em trai nhỏ, "Vậy là tốt rồi, nếu em thích cứ giữ ảnh đi, không cần phải trả cho anh." 

Sako ngẩn người, ôm khư khư máy ảnh, con ngươi đờ đẫn không dám tin, cậu ta vậy mà có thể giữ tấm ảnh này.

Sóng biển vốn dĩ tĩnh lặng lại dậy sóng, đem tâm tư mãnh liệt ra khơi.

Sako kiềm nén lồng ngực phập phồng mạnh mẽ, cố gắng áp chế tiếng tim như hồi trống náo nhiệt, lo lắng rằng Sakura sẽ nghe được.

Chờ đến lúc cậu rời đi, Sako vẫn đứng yên như bù nhìn rơm, cúi đầu nhìn mũi giày sạch sẽ, chẳng biết đang nghĩ gì trong lòng.

Máy ảnh nhỏ được hơi ấm bao bọc, chỉ có trời mới biết tối hôm đó, Sako yên tĩnh ngắm bức ảnh thật lâu, đến mức hai mắt mỏi nhừ, cơn buồn ngủ kéo đến mới chịu dừng lại.

Không dục vọng, không chiếm hữu, Sako đơn giản ôm lấy khoảnh khắc đẹp đẽ bằng sự dịu dàng chưa từng có.

Cất giữ, cất giữ rồi cất giữ.

Bởi vì thời điểm đó có anh, cho nên mới trân trọng cất giữ cả đời này..!

...

Sakura ăn tối xong, nằm trên sofa, nhắn tin với Nirei.

Cậu nhóc luôn miệng hỏi anh về kịch bản, Sakura chớp mắt, thì ra ngày mai có phân đoạn của nam ba Renjiro.

[Sân thể dục vang lên tiếng trầm đục giữa bóng và sàn nhà va chạm. 

Kiyoshi mệt mỏi uống mấy ngụm nước, nhìn Kazuo ném một quả ba điểm cực kỳ đẹp mắt. Hắn cảm thán, không ngờ đối phương chơi thể thao giỏi như vậy. 

Rõ ràng ngoại hình rất giống công tử bột, tay chân mềm mại không mang theo chút lực nào lại có thể chạy trên sân bóng xuyên suốt ba mươi phút không ngừng nghỉ. 

Là hắn đánh giá thấp người bạn mới này rồi!

Tiết thể dục cũng là tiết cuối cùng của ngày hôm nay.

Tan tầm, cả hai đều rảnh, Kiyoshi loay hoay gãi đầu quay sang Kazuo, tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng hắn chọn cách im lặng.

"Kiyoshi có muốn về cùng tớ không?" Kazuo dọn dẹp sách vở trên bàn, không nhìn hắn, chỉ ngỏ lời.

"Hả? À ừm, nếu cậu muốn thì tôi miễn cưỡng đồng ý vậy." Hắn đảo mắt lảng tránh.

Kazuo híp mắt, cười nhẹ.

Không vạch trần, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt đa biểu cảm của hắn, Kazuo đọc hắn như một quyển sách, biết rõ sự nao nức ẩn dưới lớp vỏ bọc kiên cường. 

Hai người chạy song song, bánh xe lăn đều chạm vào lòng đường thành phố.

Vốn dĩ mục đích là về nhà, chẳng biết từ bao giờ lại rẽ hướng đến tiệm mì ramen nằm trên phố.

Nhà Kazuo không có ai, trùng hợp Kiyoshi cũng vậy, ba mẹ đi du lịch bên thành phố khác, em gái bận học thêm đến tận tối mới về.

Vừa bước vào cửa, hình ảnh thiếu niên tất bật đập vào mắt, cậu ta cầm menu, chạy tới chạy lui, còn thuận miệng hô to kính chào quý khách.

Kazuo chưa từng đến nơi này, có chút tò mò.

"Ngồi đi." Kiyoshi nắm hờ cổ tay nhỏ nọ, thúc giục.

Hắn đói rồi.

Kiyoshi biết đây là lần đầu cậu đến đây, không quen, liền gọi cho cậu một phần giống mình, "Tôi ăn ở đây cũng được mấy tháng rồi, thấy cái này ăn ngon, cậu thử nhé." 

Kazuo gật đầu, mái tóc đen thuần mềm mượt giống lông vũ, cọ đến ngưa ngứa.

Được một đoạn thời gian, người có bảng tên Renjiro bưng hai phần thức ăn nóng hổi đến, cậu ta nở nụ cười toe toét, cẩn thận đặt xuống.

Renjiro hơi đánh mắt qua Kazuo, nhìn nốt ruồi lệ chí của cậu đến thất thần. Mãi nửa phút sau, cậu ta mới giật mình, xấu hổ gãi đầu, chạy mất dạng. 

Kazuo mím môi không nói, tay cầm đũa, mỉm cười nhàn nhạt.

...]

Sakura đọc đến đó liền dừng, cảm thấy mắt hơi mỏi.

Nirei la oai oái bên kia, chắc lại đang vò đầu bứt tóc rồi đây. Cậu phì cười, mở miệng chọc ghẹo thằng bé vài câu. 

Nirei bị chọc ghẹo không tức giận, giả vờ khóc lóc nói cậu hết thương Nirei rồi. 

Ha, nhóc con này vờ vĩnh xù lông để cậu dỗ nữa mà, còn lạ gì chứ!

Sakura nghiêng người dựa lưng vào sofa, đáy mắt ôn nhu, cả người tỏa ra không khí thoải mái dễ chịu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC