TG2 - Quá trình lật xe của nam thần Esports (15).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Người hùng của em.

Sakura lẩm nhẩm về tiến độ cốt truyện, thật ra vừa rồi hệ thống đã ngoi lên cập nhập tin tức nhiệm vụ phụ ở thế giới này có phần khác biệt, cậu không biết tương lai tiếp theo sẽ ra sao, nhìn con số 98% không thể nào nhích lên nổi, đã qua mấy tháng nó vẫn giữ nguyên vị trí đó, chẳng thấy thay đổi.

Phải chăng, đáy lòng anh còn đang khao khát thứ gì đấy? 

Dòng suy nghĩ vẫn cứ lẩn quẩn mãi ở một chỗ, cậu vuốt mặt thở dài. Đường phố hôm nay sáng đèn, tuyết rơi từng đợt mỏng manh xuống tạo thành những mảng lớn dưới nền đất, rất nhanh thôi nơi này sẽ bị món quà của mùa đông bao phủ.  

Sáng mai, khi mở mắt tỉnh dậy ngó đầu nhìn qua khung cửa sổ dính đầy sương đêm, chắc hẳn thứ màu trắng xóa của hạt pha lê mềm mại lạnh lẽo đến cùng cực rải dọc thành phố, biến toàn bộ khu vực này thành một dải ngân hà lung linh làm bằng tuyết.

Hiện tại tám giờ, bầu trời không có ánh sao soi sáng, tối đen như mực. 

Nói nhỏ xí xi, cậu thật ra trốn anh người yêu ra phố mua trà sữa nóng, bởi vì thời điểm này anh ấy đang livestream, chắc chắn không có quá nhiều thời gian chú ý cậu làm gì, cùng lắm chỉ nghĩ cậu đang ở khách xem tivi. 

Umemiya rất kỹ trong vấn đề ăn uống của cậu, hồi trước nhớ có một đợt, bởi vì do ăn quá nhiều đồ linh tinh, bụng cậu quặn đau trong đêm đến mức rơm rớm nước mắt chịu không nổi, lúc đó anh người yêu đã cực kỳ hoảng hốt, nằng nặc đòi bắt xe đến bệnh viện ngay trong đêm.

Qua vụ đó, Umemiya cũng thường xuyên chú ý về vấn đề trên, sợ rằng cậu lại xảy ra chuyện tương tự.

Bởi vì ra khỏi nhà quá đột ngột, Sakura chỉ mặc một chiếc áo len dày cộm, khăn choàng cổ lẫn mũ, bao tay cũng chẳng thèm đeo vào, thành ra mặt mũi hiện giờ của cậu đã đỏ bừng bừng như tôm luộc chín.

Sakura cũng bất lực muốn chết, cậu thèm trà sữa nóng cực kỳ, nhưng lại sợ Umemiya không cho uống. 

Nhưng mà, đi ra ngoài mua đồ cho bản thân mà không mua cho bạn trai ở nhà, thực sự là một thiếu sót lớn lao!!!

Nghĩ thế, Sakura ghé qua cửa hàng trông có vẻ bắt mắt gần đó.

Cửa hàng đông người, ánh đèn đặc biệt ấm áp, gió lạnh thổi qua cũng bị chắn bởi lớp kính trong suốt, Sakura lặng lẽ đẩy cửa, bước vào bên trong.

Đa số đều là đồ lưu niệm bán theo mùa, Sakura đi dạo một vòng, bỗng nhiên lia tới vài món khá tinh xảo. Rất đẹp, không biết anh ấy có thích không?

Trong khi Sakura đang bận lựa quà tới lui, Umemiya đã dùng vẻ mặt âm u livestream giết người.

Đáy mắt anh tối đen, không mang theo chút hơi ấm nào, ngón tay cũng siết chặt con chuột trên bàn, môi mím thành một đường thẳng.

Mấy bạn nhỏ trong phòng live rén đến chết rồi, bỗng nhiên sau khi đi rót cốc nước trở về, khuôn mặt streamer thay đổi rất nhiều, chung quy nếu để ý kỹ, thì khóe miệng thường ngày vốn nâng lên nhàn nhạt kia đã hạ xuống, đuôi mắt cũng cực kỳ ảm đạm.

Không ai biết chuyện gì đã diễn ra.

Về đến nhà đã là tám giờ rưỡi, ba mươi phút lựa đồ có chút gian nan, bởi vì cái nào cũng đẹp thành ra cậu khá phân vân nên chọn thứ gì để gói làm quà tặng. Sakura lén lút mở cửa, tâm trạng áy náy chột dạ dâng lên đỉnh điểm khi thấy đối phương vẫn ngồi ở chỗ cũ livestream.

Việc này cậu làm sai, Sakura tự thừa nhận lỗi lầm bản thân mắc phải. Dẫu gì cũng là người yêu, đi ra ngoài chưa bảo nhau một tiếng thì đã không đúng rồi, cậu cắn răng cảm thấy hơi hối hận, Sakura biết bây giờ đi vào chỉ phá hỏng buổi livestream của anh, đành ra ngoài phòng khách cởi áo khoác. 

Sakura ngồi đó, rất rất lâu, mãi cho đến mười một giờ tối, cậu mới đứng dậy lặng lẽ đi đến gần căn phòng nọ.

Tiếng tim đập vang bên tai, cậu hạ tầm mắt có chút bối rối nho nhỏ.

Chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, bên trong đã phát ra âm thanh cành cạch.

Umemiya bước ra, thu lại đáy mắt u ám, cúi đầu rũ mi hướng về cậu, "Em sao vậy."

"Xin lỗi anh." Sakura thành thật đáp, nếu vụ việc hôm nay không lộ ra, cậu cũng sẽ tự nguyện khai báo. 

Đôi khi, trong một mối quan hệ, chỉ cần bấy nhiêu là đủ.

"Tại sao?" Umemiya nhàn nhạt nói ra, vươn tay chạm vào mái tóc mềm mại của bạn nhỏ.

"Ban nãy em ra ngoài uống trà sữa mà không nói với anh, em sai rồi." 

Anh nhìn cậu, đáy lòng ẩn hiện cảm xúc cực kỳ nhức nhối, cuối cùng vòng tay ôm cậu vào lồng ngực, đầu dụi lên vai, hít lấy toàn bộ hương thơm quen thuộc.

"Haruka, anh không cấm em uống trà sữa, anh tôn trọng mọi quyết định của em. Cho nên, lần sau đừng lén trốn anh nữa, được không?" Hãy nói với anh một tiếng trước khi rời nhà.

Anh rất sợ, sợ rằng không thể nắm lấy tay em, tiếp tục đi về tương lai phía trước. Thế giới muôn màu muôn vẻ, anh sợ bạn nhỏ của anh cầm lòng không được mà bỏ anh đi. 

Không phải Umemiya chối bỏ tình yêu mà bạn nhỏ dành cho mình, anh biết cậu cũng cực kỳ trân trọng anh, chỉ là — đâu đó trong tiềm thức, anh ám ảnh với nỗi cô đơn tận cùng, cho nên không thấy hình bóng của cậu ở đâu cả, anh đã cực kỳ hốt hoảng, suy nghĩ cũng trượt dần về thanh tiêu cực.

Thứ lỗi cho anh, Umemiya biết bản thân bần hèn với tình cảm như thế nào. 

Đứa trẻ thiếu thốn tình thương, tận mắt cảm nhận nỗi đau mất đi người thân trong độ tuổi dần trưởng thành, cuộc sống cũng không quá dễ dàng gì.

Bọn họ, ai cũng có tâm tư riêng biệt, đều là những đứa trẻ thiếu hơi ấm bố mẹ.

Cậu đáp lại cái ôm chặt cứng của anh, khe khẽ đáp lại một tiếng thật nhẹ, trái tim nảy cực kỳ mãnh liệt nói lên cảm xúc lúc này. Sakura vỗ tấm lưng rộng lớn của anh, đau lòng.

Người hùng của em, mọi người có thể nói anh quá mức mạnh mẽ để gánh vác cả cuộc sống bộn bề, nhưng em biết đằng sau áo choàng kỳ vỹ là một trái tim đầy vết xước từ quá khứ.

Hình ảnh người hùng in trên nền đất tạo ra huy hoàng, còn em, sẽ âm thầm vỗ về người sau bức màn khuất lối, nếu có mệt mỏi quá hãy nghỉ ngơi đi, em sẽ thay anh, gánh lên trọng trách này!

Hôm đó, xuất hiện một cú tuyết dính người, cho dù cậu đi hướng nào, anh tuyệt đối có mặt tại địa điểm đó. Sakura mỉm cười, chạm lên má anh một cái, sau đó hôn lên chóp mũi đầy tia an ủi.

"Anh xem nè, quà của anh." 

Umemiya mặc đồ ngủ, ngoan ngoãn ngồi khoanh chân trên giường, trong tay cầm một chiếc hộp hình chữ nhật. Màu xanh nhàn nhạt, xung quanh phất lên ánh sáng.

"Anh mở ra xem thử có thích không?" Sakura còn phấn khích hơn cả chính chủ.

Ngẩng đầu nhìn khuôn miệng tủm tỉm đối diện, Umemiya ôn nhu cười, đáp ừm một tiếng.

Bên trong được bọc bằng một lớp xốp mỏng, Umemiya cầm lấy, mở ra. 

Một quả cầu bằng tuyết cực kỳ lung linh. 

Nó còn có thể phát ra ánh sáng màu cam ấm áp, thắp lên giữa màn đêm nhuốm đen.

Tựa như cái cách bạn nhỏ bước vào cuộc đời anh vậy.

Đầu ngón tay niết nhẹ lên món đồ, yêu thích khó nguôi ngoai.

Đêm nay, trôi qua thật đẹp.

Ở một nơi hai người không để ý, điện thoại của Umemiya hiện lên thông báo tin nhắn từ một người lạ.

[Chào em, tôi là huấn luyện viên của chiến đội Ánh Sao, không biết em có suy nghĩ gì về việc trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp hay không?]

Đếm ngược ngày kết thúc, bắt đầu rùi đây :33


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net