[ HyoSen ] Cướp (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Name Anime: Dr.Stone

Name Fic: Cướp

Couple:  Akatsuki Hyoga x Ishigami Senku

Author: Hắc Miêu Art ( Kuroneko )

Date Submitted:  04 - 03 - 2023

______________________________________________________________

Senku bất lực nhìn chàng trai cao to với khuôn mặt nữ tính đang đứng trước cửa trường học mình. Chỉ mới kết thúc kì thi tốt nghiệp, anh đã mang cho cậu một bó hướng dương rực rỡ.

"Chúc mừng em tốt nghiệp!" Nụ cười tươi sáng vẽ lên trên khuôn mặt, kết hợp với những đóa hướng dương rực rỡ, chàng trai trông như ánh mặt trời xinh đẹp. Có điều cơ thề to lớn tỉ lệ nghịch với khuôn mặt xinh đẹp của anh.

Senku nheo mắt lại như nắng chiếu. "Còn chưa biết điểm, sao anh có thể chắc chắn tôi tốt nghiệp được, Tsukasa?"

Tsukasa cười đến là vui, dúi bó hoa cùng mấy hộp quà vào tay cậu: "Anh biết em sẽ tốt nghiệp, với cái đầu thông minh của em đương nhiên sẽ làm rất tốt, thậm chí còn đứng top đầu cho xem?"

Nhẹ nhàng xoa tay lên mái đầu dựng ngược, Tsukasa dịu dàng và yêu thương, lời của anh luôn thật lòng, chưa bao giờ nói quá bất kì thứ gì. Senku má ửng hồng, điệu bộ có chút ngượng ngùng khi được anh xoa đầu.

Dưới sự theo đuổi của Tsukasa, Senku đã dần dần rung động với anh. Tuy biết anh là một người tốt, chắc chắn sẽ thật lòng mà yêu thương cậu nhưng Senku vẫn có chút sợ hãi. Tuy vậy bây giờ cậu cũng đã không còn cự tuyệt, vô tâm với anh như trước, dần dần mở lòng hơn với chàng trai si tình này rồi.

Đám Kohaku cũng cầm theo hoa và quà, đứng bên cạnh chờ đợi Tsukasa ngọt ngào bày tỏ tình yêu đối với Senku xong mới bước lên chúc mừng cậu. Họ biết rất rõ về Tsukasa, anh không chỉ đơn giản chàng trai kiên trì theo đuổi Senku nhất mà còn là một người si tình, lại dịu dàng, tốt bụng, họ đặc biệt ủng hộ anh đến với Senku. Lại thêm hiện tại Senku đã mở lòng và cho anh cơ hội rồi, họ càng thêm nhiệt tình đẩy thuyền.

"Senku, cậu có nghĩ đến việc chấp nhận anh ấy chưa?" Ruri vui vẻ dò hỏi.

Senku mặt ửng hồng, Ruri đúng là thích chọc mọi người về chuyện tình yêu mà. Cậu xua tay: "Chưa đâu, tôi mới tốt nghiệp, còn bận bịu kiếm tiền lắm."

"Gớm nữa." Kohaku bĩu môi. "Nhà cậu đủ tiền sống tiếp đời tiếp theo lận, bản thân cậu từ nhỏ đã thích chế tạo đồ, mỗi món kiếm được cả triệu yên, cậu xem có đứa trẻ nào kiếm được cả tiền triệu như cậu không?"

"Có!" Taiju ở bên nhanh nhảu. "Con trai nhà Suzuki!"

Bốp!

Đầu Taiju xưng lên thành một cục, cậu chàng rưng rưng nước mắt, ngây ngô không hiểu gì nhìn đám người vừa đánh mình.

"Cậu nhóc đó là con của tỉ phú, giàu sẵn rồi, cái tôi muốn nói là đứa trẻ có thể tự kiếm tiền kia kìa!" Kohaku bất lực nhìn Taiju, lớn to đầu rồi mà vẫn như thằng ngu đần vậy.

Cả đám gật đầu đồng tình, Taiju này là ngu bẩm sinh, chữa không được.

Gen sau đó cũng quay lại vấn đề cũ: "Mà Kohaku nói đúng, kinh tế và sự nghiệp của cậu đã quá ổn định rồi, giờ cũng nên dành thời gian yêu đương đi!"

Yurizuha gật đầu tiếp lời: "Tsukasa cũng là người tốt. Anh ấy có một đứa em gái ngoan ngoãn và dễ thương nên chắc chắn anh ấy sẽ không giống Hyoga, lợi dụng cậu như vậy. Với cả không phải bây giờ cậu đã mở lòng hơn với Tsukasa rồi sao? Còn không mau mau đồng ý mà tiến tới hẹn hò đi, trên đời này không biết sẽ tình được người bạn đời nào tốt như vậy nữa đâu!"

Senku gãi ngoái tai, sau đó thở dài một tiếng. Bạn bè cậu nói đúng, Tsukasa thực sự rất tốt. Có lẽ cũng nên đến lúc cậu thả lỏng, lần nữa bắt đầu lại chuyện yêu đương rồi.

"Các cậu nói đúng, tôi có lẽ cũng nên cho Tsukasa một cơ hội rồi."

Ngay bên cạnh nhóm Senku, nơi bọn họ không nhìn thấy, nam nhân tóc bạch kim đã nghe hết thảy cuộc trò chuyện, tay cầm một túi đồ ăn thơm phức, siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt mở to, con ngươi như phát sáng, ánh sáng khiến con người ta phải rùng mình.

.

Đám Kohaku đang loạn thành một mớ, Senku của bọn họ đã mất tích hơn hai tuần nay rồi. Cảnh sát đã vào cuộc nhưng đến nay vẫn không thấy tung tích cậu. Tsukasa suy sụp rất nhiều, anh lo đến nỗi gần như phát điên, đến công việc cũng ném sang một bên không thèm để ý, một mực chỉ muốn tìm được Senku.

Vốn dĩ ngày hôm đó cậu đã đồng ý hẹn hò với anh, hai người cùng nhau có một buổi đi chơi khá là vui vẻ, được nhìn thấy vẻ ngại ngùng hiếm hoi trên mặt người yêu khiến Tsukasa rất hạnh phúc. Thế nhưng sau khi đưa cậu về nhà cẩn thận, sáng hôm sau hai người có hẹn gặp nên anh mới tới nhà cậu đón, ai ngờ lại không thấy cậu đâu. Senku chưa bao giờ là một người thất hứa, dù vậy anh vẫn cố lừa mình rằng cậu có việc đột xuất thôi. Có điều đã gọi điện, tìm kiếm khắp nơi, nhờ đến nhóm Kohaku vẫn không thấy cậu đâu. Vào trong nhà cậu mới phát hiện đồ đạc đổ ngã ngổn ngang, có dấu hiệu của sự xô đẩy, bọn họ mới hoảng loạn đi báo cảnh sát.

Gen cẩn thận đến bên Tsukasa, vỗ nhẹ lưng anh an ủi: "Không sao đâu, Senku là một người cực kì thông minh, dù bị bắt cóc thì cậu ấy vẫn sẽ thoát được!"

Nói là vậy nhưng chính Gen cũng lo muốn chết, buổi diễn ảo thuật cũng bị anh bỏ dở, cùng mọi người chạy khắp nơi đi tìm Senku. Byakuya nghe tin con trai mất tích đã hoảng loạn cả tuần nay, kết quả tìm kiềm nhiều quá mà sinh bệnh, đang nằm trong bệnh viện.

"Sen. . .ku. . " Giọng nói thều thào của Byakuya, Yurizuha vội chạy đến nắm lấy tay ông.

"Bác ơi! Bác không sao chứ?"

Byakuya gắng gượng mà ngồi dậy, cái thân già này mấy ngày liền không ăn không ngủ, đã quá yếu rồi, Ruri đem tới cho ông một nồi cháo ấm nóng, đút cho ông mấy miếng.

Mới ăn được mấy thìa, ông lại vội vã hỏi: "Con trai ta, Senku. . . đã tìm được chưa?"

Nhận được ánh mắt buồn rầu của bọn họ, ông lại thêm suy sụp. Yurizuha vội đỡ lấy thân hình sắp ngã của ông, nhẹ nhàng mà an ủi.

Cửa phòng bệnh mở ra, hai vị cảnh sát bước vào, trên mặt bọn họ là vẻ mặt hoang mang, lo lắng vô cùng, lại có một chút chần chừ, muốn nói lại thôi. Kohaku là người đầu tiên hỏi họ tung tích của Senku. Hai vị cảnh sát nhìn nhau chần chừ hồi lâu, quyết định đưa cho họ một cái băng đĩa, bảo trong đó khả năng họ sẽ biết được kẻ bắt cóc Senku.

"Các anh chị nên chuẩn bị tinh thần trước khi xem nó!"

Một lời cảnh báo.

Dù vậy họ vẫn nhất quyết muốn xem, nếu đó thật sự là thông tin về Senku thì họ càng muốn xem.

Sau khi xin bệnh viện một phòng có ti vi có thể xem băng đĩa, tất cả vào ngồi chung với nhau, đem theo hi vọng nhỏ nhoi. Thời khắc chuẩn bị nhấn nút phát đĩa, vị cảnh sát bỗng chần chừ.

"Ngài Ishigami,. . . tôi nghĩ ngài nên rời khỏi đây, đừng nên xem thì hơn!" Anh cảnh sát dùng giọng lo lắng mà khuyên nhủ.

Byakuya dĩ nhiên không đồng ý, một mực muốn xem băng đĩa cùng mọi người.

"Chúng tôi là muốn tốt cho ngài, sức khỏe và tinh thần của ngài thật sự không phù hợp để xem."

"Không sao, tôi rất khỏe, chịu đựng được tốt. Xin hãy cho tôi biết con trai tôi đang ở đâu!"

Sau một hồi vật lộn cãi cọ, hai cảnh sát thất bại trong việc khuyên nhủ ông. Cuối cùng băng đĩa cũng được mở lên, sau một hồi nhiễu sóng, hình ảnh mờ ảo dần dần hiện lên.

Âm thanh rên rỉ dâm dục là thứ đầu tiên họ nghe được. Cả căn phòng bỗng rơi vào khoảng im lặng kinh hoàng.

Trên màn hình là một giường lớn màu đỏ tươi, cơ thể trắng nõn của một cậu trai trẻ đầy rẫy những vết tím đỏ cùng vết dây trói, mái tóc ombre xanh trắng rũ rượi, lòa xòa. Mắt bị băng bịt kín, miệng ngậm lấy một dương vật, nó đang không ngừng ra vào, kèm theo dòng bạch dịch trắng đục. Đùi trắng bị trói lại, ép banh rộng ra, để người dễ dàng nhìn được vật nhỏ đang run rẩy dựng đứng buộc một cái nơ màu trắng xinh, đầu vật nhỏ bị cắm một món đồ thông lỗ xả tinh được đính đá, bạnh dịch rỉ ra. Đặc biệt chú ý chính là nơi lỗ hậu đang nhét những hai cái dương vật giả, cả hai đều có chế độ rung, liên tục rung khuấy động lỗ hậu, kéo nó dãn rộng bằng chế độ max, khiến cơ thể thiếu niên run kịch liệt. Hai cánh tay mềm nhũn, như không có xương.

"Ưm. . hức. . ư. . ư "

Âm thanh dâm dục vang khắp cả phòng. Bên cạnh thiếu niên, chủ nhân cái dương vật mà thiếu niên đang ngậm trong miệng, hắn có một cơ thể rất đẹp, thớ cơ săn chắc, làn da trắng sứ, điều duy nhất là hắn không hề lộ mặt, màn hình chỉ chiếu mỗi cơ thể hắn thôi. Thế nhưng nhóm Kohaku dường như vẫn nhận ra, cả đám trừng lớn mắt.

"Trời đất ơi!" Ruri và Yurizuha cùng thốt lên kinh hãi.

"Bác Ishigami! Bác ơi!"

Gen hoảng hốt đỡ lấy Byakuya, ông đã quá sốc khi nhìn thấy những thứ mình vừa xem, mắt trợn tròn, cơ thể như lên cơn co giật. Ba người Kohaku, Tsukasa và Taiju dường như tức điên, bọn họ lao tới màn hình, dơ lên nắm đấm rồi đập nát nó, hận không thể đem người trong video lôi ra giết chế. Cảnh sát vội ngăn hai người, Yurizuha ấn nút khẩn cấp gọi bác sĩ, sau đó liền chờ không được lại chạy đi gọi người, đem Byakuya thẳng tới phòng cấp cứu. Cả đám loạn thành một mớ.

Trong phòng còn lại vài người, hai vị cảnh sát thở dài một hơi, họ vốn đã đoán trước được sự việc, nhưng nó vẫn hơn những gì họ nghĩ. Kohaku và Tsukasa siết chặt nắm đấm, nổi lên gân máu đáng sợ, Taiju ngồi ở một góc phòng, mu bàn tay đã rướm máu đỏ tươi.

Thấy bọn họ phần nào cũng ổn định hơn, một cảnh sát liền hỏi: "Các cậu. . . có biết người đã bắt cậu Ishigami không?"

"Không chỉ biết. . . " Kohaku nghiến răng, khuôn mặt xinh đẹp nổi gân lên, máu nóng dâng trào trong cơ thể cô. ". .mà còn biết rõ là đằng khác."

"Thằng chó Hyoga!"

.

Một căn nhà không quá to cũng chẳng quá nhỏ, có một sân vườn rộng rãi và xinh đẹp, tường sơn màu trắng cùng mái ngói đỏ tươi. Căn nhà nằm ở một thôn quê hẻo lánh, gần một cánh rừng lớn rậm rạp. Sâu trong căn nhà đó, không một ai biết tới căn hầm tối được xây sâu dưới lòng đất.

"Hức. . hức. . ư. . "

Âm thanh rên rỉ vang vọng trong căn hầm, kèm theo đó là tiếng thịt va đập vào nhau "bạch, bạch" liên tục.

Một tiếng gầm nhẹ trong cổ họng, một hồi sau đó chỉ còn tiếng thở dốc.

Nam nhân tóc trắng bước xuống giường, lại gần cái máy quay ngay cạnh đó, ấn nút ngừng quay. Vuốt ngược mái tóc dính mồ hồi, mắt anh hướng nhìn lên thiếu niên đang nằm bất động trên giường.

"Video này có lẽ nên gửi cho thằng Shishio, nó chắc sẽ tức điên lên cho mà xem. Một cái đã gửi cho bên cảnh sát, cái này có lẽ nên gửi cho con nhỏ tóc vàng, nó thật đáng ghét." Anh tiến đến chỗ cậu, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, trượt dần xuống cổ, xuống ngực, rồi lại xuống chân, động tác dịu dàng lại vừa trân quý, coi cậu như viên bảo ngọc. "Senku của tôi, em đẹp như vậy, tôi làm sao có thể để em cùng thằng đó bên nhau đây? Em là của tôi cơ mà!"

Ánh mắt si tình đó khiến Senku phải cảm thấy thật kinh tởm. Đôi mắt đỏ đẫm lệ của cậu chẳng còn sắc tươi, cơ thể cậu đã bị tên khốn này phá hủy mất rồi.

Nếu ngày hôm đó cậu cẩn thận hơn thì có lẽ đã không xảy ra sự việc này. Hyoga đã tìm đến nhà cậu sau khi cậu kết thúc chuyến đi hẹn hò với Tsukasa. Anh nói rằng anh muốn được nói chuyện, được kết thúc đoạn tình cảm này và sẽ nhường cậu lại cho Tsukasa. Senku cũng bán tín bán nghi, nhưng vì muốn anh ngưng làm phiền cậu thì liền đồng ý cho anh ta vào nhà nói chuyện cẩn thận. Cứ đinh ninh bản thân mình đã phòng thủ tốt, có nhưng vũ khí khoa học đặc biệt sẽ phản công được Hyoga nếu anh ta tính là gì đó, có điều là cậu đã quá tự cao rồi. Việc đầu tiên anh làm sau khi bước vào nhà Senku chính là tập kích cậu bất ngờ. Hyoga thẳng thừng đè Senku xuống mà lột đồ cậu ra, liên tục đâm thúc thô bạo để thỏa mãn chính mình. Và một con rận nước như Senku thì chẳng chịu nổi điều đó, cậu cứ cậy mà lăn ra bất tỉnh.

Khi mở mắt ra, Senku đã thấy mình bị nhốt trong một căn phòng, toàn bộ những món đồ khoa học yêu thích của cậu đều ở đây. Và Hyoga, hắn đem tất cả đập nát khiến Senku kinh hoàng, tức giận. Nhưng cậu làm được gì? Ngoài việc trở thành món đồ chơi tình dục cho Hyoga thỏa mãn từ ngày này qua ngày khác. Bản thân cậu cũng đã nghĩ và làm đủ trò để trốn thoát, cũng nhiều lần chạy thoát thành công, nhưng điều cậu nhận lại được chính lại căn tầng hầm mới này. Đỉnh điểm một lần chạy thoát, Senku đã phát hiện xe cảnh sát cách đó một khoảng không xa, còn chưa kịp vui mừng thì đầu cậu đã nhận lấy một cảm giác đau đớn phía sau gáy.

Cảm giác đau đớn ở tay và chân khiến cậu phải tỉnh dậy. Cậu đang nằm trên bàn mổ, bên cạnh là Hyoga, hắn đang cúi đầu cẩn thật để. . . cắt gân tay cậu.

Thật tuyệt vời! Một cách khiến người bình thường trở thành người tàn tật đơn giản.

Hyoga đã cướp đi khả năng chạy trốn của Senku, đồng thời phá hỏng ý định chạy trốn của cậu, hoàn toàn nhốt cậu vào lồng giam của anh.

Nhẹ hôn lên khuôn mặt của Senku, Hyoga hạnh phúc ôm lấy cơ thể bất động kia. Senku bây giờ đã bị liệt gần như hoàn toàn, như một con búp bê có khớp để người ta tùy ý điều chỉnh, cơ thể là vô số vết roi cùng dấu hôn lẫn lộ, đôi mắt đỏ ánh lên sự hận thù.

"Senku, tôi rất yêu em!"

Đúng vậy, sau khi chia tay, tra nam sẽ bắt đầu hối hận, muốn được tha thứ và hàn gắn tình cảm. Cuối cùng sẽ coi người yêu cũ là ánh trăng sáng, trở thành con chó ngoan ngoãn bên cạnh người tình. Nhưng Hyoga đã không thực hiện bước cuối cùng.

Không có được thì anh sẽ cướp, để đem trưng bày trong chính lồng giam của anh.

Của một mình anh!

.

.

.

__END__


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net