14. Đêm không ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Ăn mì tôm vào buổi đêm sẽ không tốt!

-Izana, đừng tỏ vẻ tốt với tôi. Tôi làm gì cũng sẽ không liên quan tới anh.

Takemichi không để tâm, cũng chẳng sợ hãi, chỉ đơn giản đáp lại. Mà bầu không khí do đó cũng trở nên ngượng ngùng.

Hắn chỉ đơn giản là không ngủ được mà thôi. Xuống bếp cũng chỉ do thói quen, chỉ là lại bắt gặp thằng nhóc đã tặng cho mình một cú đá xéo vào bụng.

Izana lười nói, rót cốc sữa trong tủ lạnh vào cốc. Hắn là một kẻ tự cao tự đại, tự mình cảm thấy Takemichi đây chính là tự làm lớn chuyện. Một gói snack mà thôi, chẳng có gì to tát cả. Nếu muốn có thể mua thêm, cũng không cần hờn dỗi lâu đến vậy...

-Nè, thực ra...

-Izana, tốt nhất anh nên ngậm miệng lại trước khi tôi úp cả tô mì vào mặt anh!

...

Nhưng hắn đã nói gì đâu chứ???

Izana trong lòng ủy khuất gào thét, bên ngoài lại cố giữ một mặt bình tĩnh. Dù sao hắn vẫn còn thể diện, còn hình tượng ngầu lòi xây dựng trước mắt nó. Đừng có sụp đổ dễ dàng như vậy chứ?

Nghĩ thế Izana lại uống sữa của mình. Mà Takemichi lúc đó cũng ăn xong. Cẩn thận rửa bát đũa một cách sạch sẽ rồi quay về phòng, hoàn toàn ngó lơ Izana ngồi đó.

Izana khó chịu, hắn muốn kháng nghị a. Dù gì hắn cũng là tổng trưởng Thiên Trúc, bối phận không nhỏ, cũng chưa từng ai coi thường hắn như vậy...

-Này, nhóc không cần giận dai như vậy chứ? Cũng chỉ là 1 gói snacks thôi, cùng lắm có thể mua lại...

-Izana, nói cho đúng ra anh cũng không mang họ nhà Sano, sao lại ăn nhờ ở đậu như vậy?

-Cái gì?

Izana nhíu mày. Takemichi dường như không nghe thấy, cười khẩy tiếp tục khiêu khích.

-Masaku riêng chuyện này lại nói cho em rất kĩ nha. Anh thử nghĩ xem nếu em là người ngoài tại sao lại kể cho em chi tiết như vậy?

-Câm mồm!!!

Takemichi sấn lại càng sát, dường như không để tâm đến lời đe dọa của Izana:

-Izana, anh không thể tha thứ cho bố mình, lại sống ở nhà nội. Thật nhục nhã...

Izana mạnh bão đè Takemichi xuống dưới sàn, tạo ra tiếng động lớn. Khiến cho những người trong nhà cũng phải tỉnh giấc:

-Izana, Takemichi, 2 đứa làm gì vậy? Dừng lại!!!

Takemichi không để ý đến lời Shinichirou, ngược lại thôi bỡn cợt và nhìn thẳng vào mắt của Izana:

-Nè, nếu chỉ vì một gói snacks tôi cũng không nhỏ nhen đến như vậy. Ai bảo các người kêu tôi không cha không mẹ chứ? Tôi liền trực tiếp biến thành bộ dáng không cha không mẹ, nghèo đói đến thảm thương. Mansaku nhặt tôi từ bãi rác về, không phải đề về đây tôi trực tiếp làm rác. Tôi có thể hiếu kính, có thể lễ phép, có thể gọi anh là nii-san. Nhưng anh biết đấy, tôi là người, tôi có lòng tự trọng. Không phải là giận dỗi, chính là để tránh gặp mặt mấy gã sỉ nhục mình đấy. Dù sao tôi cũng có ân tình với nhà Sano, không thể trực tiếp động thủ. Izana, anh phải hiểu rõ điều đó.

Takemichi nhẹ nhàng đẩy Izana ra, chỉnh lại cổ áo. Phát hiện ai cũng tỉnh giấc, liền cười cười:

-Gomen, để mọi người phải bận tâm rồi! Cũng muộn rồi, có phải nên ngủ đi không?

-Takemichi...

Takemichi lướt qua Mikey, như không thấy, trực tiếp về phòng. Trước khi vào còn không quên chúc mọi người ngủ ngon, cười một cách gượng ép.

Mansaku coi như đã hiểu đỡ đầu thở dài:

-Mikey, có lẽ cháu vẫn là nên tìm thời điểm thích hợp để xin lỗi nó...

Izana đứng dậy, lặng lẽ về phòng. Một đêm hắn không thể ngủ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net