Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nỗi lòng mấy ai hiểu... Đường đường là người của khối A01 vậy mà tb cả năm LÍ 7.3, TOÁN 8.7, ANH 8.3 NHƯNG.... VĂN 9.2 nhất lớp?!?!... Gòi là học phân ban tự nhiên dữ rồi đó=))))

.

.

Cái gì?! Tâm của Michi đang bị lay động thật ư?!?!?!?!?

Thấm thoát đã đến mùa hè, ôi cái mùa của sự chia ly
À quên, Takemichi tốt nghiệp rồi=))) Đang tính buồn á chời
Mà thôi kệ, hè tới thì đi du lịch hoyyy

[Takemichi, hè này em có định đi đâu chơi không?] - Baji nhắn tin cho em

*Michi đáng yêu đã xem*

[Hè này bọn anh định đi biển]- Baji nhắn tiếp

*Michi đáng yêu đã xem*

[Em]- Baji tiếp tục gọi em

*Michi đáng yêu đã xem*

[Được, cho em ké 1 slot với]- Cuối cùng Michi cũng trả lời

Baji đọc được tin nhắn liền cười như được 1 mùa bội thu, liên tục thả tim cho em
Takemichi bên này cũng cong môi cười, nụ cười thích thú. Bất cợt cậu cảm thấy hơi khó chịu, giống như có gì đó sắp ra... Chị Huệ..... Cậu lập tức chạy vào toilet

Sau 1 trận thì cậu như bị rút cạn sinh khí. Bụng thấy trống trống...ĐÓI
Michi đi xuống nhà tìm đầu bếp, lúc này người làm bếp đang tất bật chuẩn bị thức ăn cho bữa tiệc nhỏ của mẹ cậu.

"Bác ơi, tự nhiên con thèm cua quá à... Nhà mình còn cua không bác?"- Michi đi xuống hỏi đầu bếp chính

"Cua hoàng đế hôm nay đã dùng hết cho bữa tiệc của bà chủ rồi cậu"- Đầu bếp đáp

"Con không cần cua hoàng đế đâu, cua biển thường đem hấp cũng được... Con thật sự muốn ăn cua lắm"- Cậu chủ nhỏ ngay lập tức dùng đôi mắt long lanh năn nỉ 

Nấu cho cậu ăn từ bé, gắn liền với cậu lâu vậy rồi nhưng mà cái chiêu làm nũng này vẫn khiến cho bác bếp chính không kiềm được lòng. Ngay tức khắc kêu người ra ngoài mua về rồi làm riêng cho cậu, mỗi khi làm chiêu đó thì trong mắt bác, cậu chẳng khác gì năm lên 3 đòi ăn kẹo... ôi kỷ niệmmm

20p sau đó

Hai con cua hấp được tách thịt sẵn và tô cháo nóng hổi được bưng lên phòng cho cậu
Takemichi thấy con cua liền bật dậy, đi đến bàn ăn
*Nhìn ngon quá đi, thử miếng càng to ú nụ này*- Cậu lẳng lặng thưởng thức đến sạch sẽ không còn miếng nào

Người làm bưng xuống thì bác bếp chính nghĩ thầm
*Sao đột nhiên hôm nay cậu chủ lại muốn ăn cua nhỉ? Lại còn ăn ngon miệng như vậy... Không phải cậu bị dị ứng sao?* - Thấy có gì đó mờ ám nên bác định bụng sẽ nói cho bà chủ biết

.

.

10h tối, sau khi bữa tiệc của Yeon kết thúc
Bếp chính chậm chạp đến nói nhỏ với bà chủ chuyện hôm nay. Sắc mặt bà liền chuyển sang lo lắng, thậm chí bà còn không tin mà phải hỏi đi hỏi lại. Nhưng bác bếp chính vẫn đinh ninh
"Cơ địa cậu chủ giống bà chủ nhất, giống hồi đó lúc bà chủ có thai cậu í"

Yeon chỉ đành gật đầu, nói rằng tiếp tục làm cua cho cậu ăn ngày mai. Dù gì thì bếp chính cũng là người theo Takejun lâu nhất nhì, là người cùng đàn trai đi rước dâu khi 2 người đám cưới, là người chăm sóc bữa ăn của Yeon từ lúc mới mang thai đến lúc Michi lớn luôn
Lời bác nói, có 9 phần đáng tin

Đúng như lời dặn của Yeon, sáng ra cả nhà Hanagaki ăn sáng toàn món cua
Đến Takejun cũng ngỡ ngàng nhưng tranh thủ lúc Michi chưa xuống, Yeon đã nói với ông
"Mấy món cua là cho Takemichi, của anh và em đang được làm đem lên... Một tí đợi con ăn món cua trước rồi hẳn đọng đũa vào"

Takejun chỉ biết gật gù tuân lệnh bà xã đại nhân thôi. Làm gì dám ý kiến :>
Đúng như dự đoán, Takemichi vừa thấy mấy món cua đó thì những món còn lại coi như tàn hình. Yeon biết thế liền hỏi thẳng

"Con có bầu rồi đúng không?"- Yeon bình thản, miệng hỏi nhưng tay vẫn gắp thức ăn cho Takejun

"Không có"- Michi nghe thế liền phủ định, phủi bỏ câu hỏi của mẹ. Mặt cậu biểu lộ sự khó hiểu, tự dưng mẹ lại hỏi như vậy

*Ngẫm lại mới thấy lạ, đã chơi 'trần' với mấy người ở Bonten rồi... Cũng bắn ở trong rồi... Không lẽ như vậy không có thai*
Liệu có phải 2 bên có 1 bên bị vô sinh?! Họ nhiều người như vậy, sao mà có chuyện vô sinh cả đám như thế... Ơ.. Thế người có vấn đề là cậu à?
Không phải, tuyệt đối không phải

"Đây không phải chuyện đùa con à... Lúc mẹ mang thai con, mẹ cũng thèm ăn cua. Con giống mẹ, DỊ ỨNG VỚI CUA"- Bà nhấn mạnh điều bất thường

Michi đang cầm trên tay chiếc càng cua chà bá liền sựng người
"Đúng rồi... Nhưng sao con chẳng bị gì cả?"- Cậu thắc mắc

"Là không phải con thèm cua, mà là con của con thèm"- Yeon nói

Lúc này, Michi cưng mới nhớ ra. Khoảng hơn 1 tháng trước cậu cũng buồn nôn kinh khủng, ăn uống không ngon. Thêm cả cái que 2 vạch đỏ chót mà cậu phớt lờ nữa
No no no no...NO

Giữa câu chuyện này, Takejun là kẻ ngoài cuộc. Ông tập trung chuyên môn mukbang bữa sáng sang trọng, bởi vì ông cảm thấy chuyện đó chẳng có gì to tát
"Đi tới bệnh viện chỗ Daiki làm, đi 1 chuyến là biết liền"

Yeon tán thành ý kiến của ông xã, đúng là Ông Lớn... Câu nói ngắn gọn, súc tích

.

.

Sau khi ăn xong thì Takemichi chuẩn bị đi khám ngay. Nghe mẹ nói cũng có lí, với cả dạo này cứ thấy buồn nôn. Để ý mới nhận ra, những món ăn cậu thích lúc trước, gần đây không thể nuốt trôi. Kì lắm luôn

"Nếu có thai thật thì làm sao đây?"- Takemichi nhìn bản thân trong gương, tự mình độc thoại

Xuống nhà, Michi đi ra xe. Cậu đi 1 mình, cậu không dám đi cùng mẹ
Ở trong xe, cậu cứ thấp thỏm, không yên. Nếu thật sự có thai thì sẽ rắc rối mất. Có thai thì cũng biết là con ai nhưng với 1 đứa lẳng lơ như cậu, thì liệu bên đó có tin không?
Anh tài xế nhìn cậu lo lắng mà cũng lo theo mặc dù không biết cậu đang xảy ra chuyện gì

Trong lúc đó, Takemichi đã nhắn tin cho Daiki biết rằng cậu sẽ đến bệnh viện của anh vì có việc riêng cần nói

Đến nơi....

"Anh ở đây chờ em, em vào khám đi"- Tài xế riêng của cậu là mới tuyển đến, anh ấy là 1 Beta bảnh trai cực kì, nói chuyện cũng ôn nhu lắm khà khà. Chưa quen cách xưng hô 'Tôi- cậu chủ' xa lạ nên cả hai đã thống nhất tạm thời xưng 'anh-em'

Takemichi đến quầy lễ tân, vì đeo khẩu trang nên không ai nhận ra cậu là con trai của Ông Lớn
"Chào cậu, chúng tôi có thể giúp gì cho cậu?"- Y tá nói

"Tôi có việc cần gặp Daiki"- Takemichi đáp

"Cậu có hẹn trước với viện trưởng không?"- Y tá hỏi, trong thời gian gần đây, Daiki đã được bổ nhiệm làm viện trưởng của bệnh viện nhờ y thuật cao siêu và tâm huyết với nghề. Phải nói rằng Daiki chính là hình mẫu lí tưởng của toàn bộ y-bác sĩ trong bệnh viện. Một Alpha tài sắc vẹn toàn, ai không mê 

"Có"- Michi trả lời, sao mà làm viện trưởng rồi cái muốn gặp nói chuyện cũng phải hẹn trước nữa. Rắc rối ghê

"Vui lòng chờ ít phút ạ"

.....

"Vâng, mời cậu lên phòng làm việc của viện trưởng. Tầng 3, đi thẳng, rẻ phải 2 lần là đến"- Y tá chỉ đường cho cậu
Takemichi gật gù cảm ơn rồi rời đi. Đúng như lời y tá chỉ, hiện tại cậu đã đứng trước cửa phòng viện trưởng, Michi gõ cửa

Daiki ở trong mở cửa ra, trông thấy đôi mắt u sầu kia thì anh biết là có chuyện không hay xảy ra rồi.
"Em vào trong đi"

Michi ngoan ngoãn đi vào, ngồi xuống sofa và rầu rỉ nói
"Em nghĩ là em gặp vấn đề lớn rồi senpai"

"Em bị gì?"- Daiki ân cần rót nước cho em, hỏi

"Anh có thể giúp em xác định rằng em có phải đang mang thai hay không?"- Michi gỡ khẩu trang ra và chấp tay năn nỉ anh ấy

Ban đầu anh có chút khó hiểu nhưng dần nhận ra. Lớn chuyện thiệt rồi
"Ngay bây giờ luôn sao?"

"Vâng ạ"

"Haizzz... đi theo anh"- Daiki đứng lên, dẫn Takemichi đi đến khoa sản. Hiện tại có 1 phòng khám sản phụ đang trống nên anh đi vào, đồng thời gọi 1 y tá đứng bên ngoài chờ việc

Takemichi bồn chồn lo lắng vãi l
Cảm giác cứ là lạ như nào ấy... hơn 1 tháng trước cậu đã có dấu hiệu rồi, rồi  có thử que 2 vạch thật nhưng cậu lại nghĩ đó là giả
OMG

"Em nằm đi"- Daiki lên tiếng làm cậu giựt mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ

5p sau

Daiki cau nhẹ chân mày. Takemichi đương nhiên thấy nó, mắt cậu dán vào màn hình TV đang chiếu hình ảnh siêu âm trong bụng mình
"Em thấy cái này hong? Đây là em bé đó"

.

.

.

--------end chap 37---------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net