Chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tui bắt đầu thay đổi chi tiết fic từ đây,còn các chap trước hoàn toàn không thay đổi

--------------------------------------------------------

 "Đó là một điều đáng kinh ngạc đấy,cậu bé đã hoàn toàn khỏe mạnh.Thêm vào đó những vết sẹo cũng theo thời gian sẽ không để lại dấu vết nữa.Hôm nay nếu muốn cũng có thể xuất viện rồi."-Ông bác sĩ tháo ống nghe ra sau khi kiểm tra tổng quát sức khỏe của Takemichi lần cuối

  Xong,ông đứng dậy rời đi,để lại không gian im ắng giữa cậu và anh trai mới-Shiba Taiju.

 "Được rồi,về nhà mới thôi.Dưới thân phận là Shiba Takemichi,mày sẽ là em út nhà Shiba"

 'Em út?'-Takemichi nghĩ mình sẽ có thêm 1 vài anh hoặc chị khác

----------------------------------------------------------

 "Tao về rồi"-Taiju bước vào nhà,theo sau là cậu nhóc lùn với bộ đồ bệnh nhân 

 "M-mừng anh hai về nhà"-Một cô gái lớn hơn Takemichi vài tuổi từ trong nhà đi ra.

  Takemichi liếc mắt nhìn,chị ấy có nhiều vết thương trên mặt.Cậu lại ngước lên nhìn gã,ngấm ngầm hiểu rằng đó có thể là bạo lực gia đình.Sau chị ta còn có một cậu nhóc tầm tuổi cậu,có nhiều vết thương không kém.

 "Anh hai,đây là..."-Chị ta nhìn cậu,cậu nhìn chị,sâu thẳm trong đôi mắt cậu mong chờ một sự yêu thương nào đó

 "Là em trai tụi bây,từ bây giờ nó là Shiba Takemichi.Còn Takemichi,kia là Yuzuha và Hakkai,chúng nó sẽ là anh chị của mày"

  Không gian ngại ngùng bỡ ngỡ chẳng thấy đâu,Hakkai và Yuzuha nghe mình có thêm người em nữa thì mừng quýnh lên,chạy ra bắt tay bắt chân chào hỏi.Taiju không quan tâm đến 3 đứa,gã còn nhiều việc phải làm trước khi đến kì thi tốt nghiệp cấp 3.

 "Takemichi,sao em lại mặc quần áo bệnh nhân,không lẽ...."-Hakkai vui vẻ nhưng rồi lặng hẳn khi thấy bộ đồ trên người cậu,mặt anh tái xanh lại rồi nghĩ đến cảnh tượng một cậu bé gầy nhom như Takemichi bị đánh nhập viện...

 "Vâng,em bị thương rồi Tai-nii cứu em,đưa em vào bệnh viện"-Cậu cũng chẳng kém,mặt mày sáng sủa hơn nhiều khi có người quan tâm

 "Ồ,vậy từ giờ em sẽ là em trai của anh chị,chào mừng em đến với nhà Shiba"-Yuzuha dang tay ôm lấy Takemichi,niềm nở chào đón cậu đến với gia đình.

 "Này,đứng ôm ôm ấp ấp gì đấy,nhanh mang nó đi tắm rửa đi,mẹ kiếp,mùi thuốc sát trùng bay khắp nhà rồi"

  Taiju nói một tràng dài,gã ghét mùi thuốc sát trùng vì nó là biểu hiện của sự yếu kém,yếu kém nên mới bị thương.Ba anh em nghe vậy cuống quýt chạy đi làm việc.Hakkai liền dẫn Takemichi đi tắm rửa.

 "Anh hai không thích mùi thuốc sát trùng,nên em chịu khó chút nhé Michi"-Hakkai cười khổ giơ ngón trỏ chỉ về phía của phòng tắm,ý nói bên ngoài kia có ngoài tên Taiju ấy.

 "Vâng"-Takemichi ngoan ngoãn trả lời 

  Hakkai cởi bỏ đồ và bắt đầu công cuộc tắm rửa cho Takemichi,chợt nhìn về phía đằng sau,tay Hakkai khựng lại,đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.Sau lưng là những vết sẹo sẫm màu chưa biến mất,chi chít đến xót xa trên tâm lưng của Takemichi

 "Không sao đâu Hakkai-nii,rồi sẽ lành thôi,bác sĩ bảo là không để lại sẹo đâu"-Cậu nói với Hakkai

 "..Ừ"

-----------------------------------------------------

  Takemichi đã được tắm rửa sạch sẽ,trên người là bộ đồ của Hakkai,nhưng nó rộng quá,thành ra cậu chỉ mặc vừa cái áo còn quần thì...thôi bỏ đi,Taiju cũng nói sẽ mua đồ sau,mấy bộ đồ cũ của Hakkai đã đem bỏ từ lâu rồi.

  3 đứa trẻ lúc nhúc nói chuyện với nhau ở phòng khách,Taiju thì vừa thấy lại biến đâu.Takemichi gặp gã chỉ 2-3 lần từ khi về nhà đến giờ.Nhưng cậu không quan tâm,khi còn thời gian thì hãy tận hưởng đi.Vì biết được nó sẽ tồn tại lâu hay không,hay lại chỉ một cái chớp mắt mà biến mất

 "ĐỨA NÀO ĐI VỆ SINH KHÔNG TẮT ĐIỆN HẢ"

  Taiju quát lớn,đấy,vừa nói xong.Bình yên biến mất rồi

 "Là...là-"Là em"

  Hakkai định nói thì Yuzuha chen lời vào,nhưng Taiju không những nguôi giận mà còn cáu hơn,gã quát

 "MÀY ĐỪNG CÓ NÓI DỐI,CHỈ CÓ CON TRAI MỚI ĐI VỆ SINH MÀ KHÔNG LẬT NẮP BỒN XUỐNG,HAKKAI,LẠI ĐÂY TAO SẼ TRỊ TÔI MÀY."

  Gã gằn từng câu.Trước đó đã có lần Takemichi nghĩ Taiju là người tốt nhưng giờ thì cho cậu xóa trí nhớ khúc đó đi.

 "Anh hai,anh đã hứa là đánh em thay phần của Hakkai cơ mà"-Yuzuha che chắn cho Hakkai nhưng cơ thể lại run run.

À,ra là bạo lực gia đình kiểu này sao...

 "Được,theo ý mày"

  Rồi gã vươn tay nắm lấy mái tóc màu nâu của Yuzuha,kéo lê cô vào bên trong phòng.Nhưng gã có phần chủ quan,nghĩ rằng Hakkai cũng chỉ là thằng nhát cáy,còn Takemichi sẽ chẳng dám bén mảng nên không khóa cánh cửa

 "Yuzuha-nee!!"

  Takemichi muốn chạy vào trong nhưng Hakkai giữ tay lại

 "Michi,chị ấy nói chúng ta đợi chị ấy mà,chị ấy sẽ...không sao đâu"

 "Hakkai-nii,đó không phải cách an ủi đâu.Còn gì khó chịu hơn khi gia đình mình bị như vậy,anh không vào thì để em,anh nhát lắm!!"-Takemichi có hơi mất bình tĩnh mà tuôn ra một tràng,thành ra Hakkai khựng lại,bàn tay đang giữ cậu cũng lỏng lẻo hơn.

  Takemichi nhân đó cũng thuận mà thoát ra,nhưng Taiju để ý đến,gã hét

 "Hakkai,đóng của hoặc tao đánh cả mày lẫn Takemichi"

  Hakkai sợ hãi liền nhanh chồm giữ lấy cậu,anh một tay cắp nách Takemichi,một tay đóng của lại.Toàn thân run lẩy bẩy

 "Hakkai-nii,thả em ra,nhanh lên đi.Chị ấy bị đánh kìa"-Takemichi cố vùng vẫy hết sức,nắm đấm cứ thế giáng vào lồng ngực Hakkai.

  Cùng một độ tuổi nhưng Takemichi nhỏ con hơi cũng là bởi hai lí do.Một là do gen của nhà Shiba,và một phần là do Takemichi phát triển chậm hơn những đứa trẻ đồng trang lứa.Chẳng mấy chốc mà cậu đã tốn sức,thở hổn hển lườm anh

 "Tại sao chứ,em không muốn chị ấy bị đánh..."

 "Anh cũng không muốn,nhưng chẳng biết cứu vãn thế nào cả,trừ khi anh mạnh hơn anh ấy"

 "..."

  Cậu chẳng nói gì nữa,hai tay bấu chặt vào người Hakkai,đầu ngả vào hõm cổ anh ấy,cố lơ đi tiếng khóc của Yuzuha và tiếng quát mắng của Taiju

 "Hai anh em mình cứu Yuzuha-nee anh nhé..."

------------------------------------------------

  Nếu các cô đọc thấy câu cú nó nhảm thì toi xin lỗi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC