Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây...là đâu vậy?"

Đứng giữa một con hẻm tối tăm không một bóng người, chỉ có ánh trăng rọi vào soi sáng một chút cho cái nơi nồng nặc mùi ẩm mốc này. Kiyoshi nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm lối ra khỏi nơi quái quỷ lạ hoắc mình đang ở. Bước về phía trước, Kiyoshi men theo bức tường mà mò lối ra, nhưng cứ đi mãi, đi mãi, con đường như dài thêm, không tìm thấy ánh sáng, cũng không tìm thấy ai để giúp, Kiyoshi vừa đi vừa đau đầu mà suy nghĩ rốt cuộc đây là đâu.

Để ý đến xung quanh, cậu bỗng chú ý một bức vẽ nguệch ngoạc được vẽ bằng phấn màu trên bức tường kế bên. Sờ lên nó, Kiyoshi như nhớ về hồi nhỏ, cậu và Takemichi thời đó cũng hay vẽ bậy lên tường bằng phấn màu nhỉ.

"Mà nơi này có đôi chút quen quen..."

Ngó hai phía, rồi sau đó ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng trên trời đang rọi cái thứ ánh sáng huyền ảo của nó xuống dưới này, làm cho Kiyoshi mơ hồ nhớ về một thứ gì đó. Tiếp tục hành trình của mình, cậu cứ đi mãi cho tới khi chân rã rời cũng không ngừng lại, thầm tặc lưỡi, cậu lẩm bẩm trong miệng tự hỏi rốt cuộc chỗ này là chỗ quái quỷ nào vậy. Trong hẻm cứ tối dần tối dần, ánh sáng vơi đi càng ngày càng ít khiến Kiyoshi phải ngước lên lại lần nữa, chỉ để thấy những đám mây đen đang dần dần kéo tới, che khuất cả mặt trăng cùng những tia sáng cuối cùng của buổi tối muộn này.

Tách

Một giọt nước bỗng rơi xuống sóng mũi của cậu, rồi lại tiếp thêm một giọt, rồi hai giọt, một cơn mưa rào cứ thế mà trút xuống đầu Kiyoshi, nhưng thật lạ thay, nó lại chẳng khiến cậu thấy lạnh hay gì hết, nhưng cũng không thấy ấm, giống như cả cơ thể bị tê liệt vậy, không thể cảm nhận được bất cứ nhiệt độ gì trong con hẻm hiu quạnh này.

  -Cái quái gì vậy chứ...

Bực dọc vì có cơn mưa tự nhiên từ đâu rơi xuống, khiến quần áo cùng mái tóc của cậu trở nên ướt nhẹp, nhịp chân cũng vì thế mà tăng nhanh hơn. Nhìn phía trước xuất hiện đâu ra một ngã rẽ nhỏ, Kiyoshi thầm mừng nghĩ rằng đó là lối ra khỏi cái con hẻm chết tiệt này.

Vừa mới bước tới gần ngã rẽ, dưới chân bỗng có tiếng rắc một cái như vừa có gì đó mới gãy. Nhìn xuống dưới, đập vào mắt Kiyoshi là bộ phấn màu đủ sắc, bị đạp gãy làm đôi ở ngay dưới chân mình. Mở to mắt đầy kinh ngạc, nhìn hộp phấn có dấu bút lông ghi rõ cả tên mình ở trên nắp, nhưng lại bị nước mưa làm cho nhòe đi hết cả rồi, Kiyoshi cầm hộp phấn lên xem mà hoang mang khó hiểu. Kí ức chợt ùa về như sóng, khiến cậu đang đứng đơ ra ngay đó cũng phải vội vàng vứt chiếc hộp qua một bên, lao vào con hẻm nhỏ kia không chút do dự.

Nước mưa khiến đường trơn trượt hơn hẳn, Kiyoshi chạy chưa kịp dừng lại liền bị trượt chân, cả người bị kéo theo ngã một cái rầm xuống nền đất đá. Choáng váng trước cú ngã, Kiyoshi chẳng buồn quan tâm mà cố lấy lại tỉnh táo, giương mắt mình về phía con hẻm, và rồi cảnh tượng ấy...đã khiến cổ họng cậu như nghẹn ắng lại, cái hoảng sợ tràn ngập cả khuôn mặt, sâu dưới đáy mắt, một nổi ám ảnh chẳng thể quên ấy đang vây quanh tâm trí Kiyoshi, đầu bỗng chốc đau như búa bổ khi nhớ về khung cảnh ấy.

  -HA!!!

Giật mình tỉnh giấc, Kiyoshi hơi thở dồn dập ngồi trên chiếc giường của mình, mái tóc rối bù hết cả lên như mọi ngày, tim đập loạn trong lòng ngực, lưng áo ướt đẫm cả một mảng mồ hôi lạnh, gương mặt tái mét xanh xao, thật sự chẳng biết cậu vừa chứng kiến thứ gì mà cậu lại hốt hoảng như vậy.

Ngó nghiêng xung quanh, đảm bảo chắc chắn đây là phòng mình rồi, thì Kiyoshi mới kịp thở phào một hơi, vuốt ngực đầy nhẹ nhõm.

  -Ra chỉ là mơ...

  -Mơ gì thế?

...

Người ngồi đằng kia nghe thấy cậu nói liền quay qua hỏi, nhưng nhận lại được chỉ là cái nhìn trợn tròn của Kiyoshi, không một lời đáp, chỉ có sự im lặng cùng chấm hỏi bao quanh căn phòng này. Đưa tay lên dụi dụi mắt để chắc rằng mình đã tỉnh, Kiyoshi ngước lên nhìn lần nữa, Haru vẫn ngồi đó, nhìn cậu khó hiểu.

  -Chắc là mình vẫn còn đang mơ...

Kéo chăn chùm đầu định nằm xuống ngủ tiếp, Haru vội giựt cái chăn đi, nói:

  -Ê ê! Đừng có ngủ coi, mơ cái quái gì, tao là thật mà!!!

Nhìn người trước mặt vừa lên tiếng, Kiyoshi lại lần nữa ngơ ngác, từ từ ngồi thẳng dậy, lấy kính đeo vô, sau đó lại nheo mắt nhìn anh. Vỗ hai tay vào nhau, Kiyoshi tỉnh rụi nói:

  -À, ra là thật à? Không phải mơ...ra là vậy...

...

  -WTF???

Kiyoshi chợt nhận ra, giật mình la lên, quay phắt qua nhìn Haru.

  -Mới sáng ra mày cắn cỏ hay gì mà ngáo vậy?

Khinh bỉ nhìn người tóc đen đang làm trò con bò kia, Haru thở hắt một hơi ngao ngán, bình tĩnh nói:

  -Nay tao qua có chuyện, vệ sinh trước đi.

Nghe cái giọng điệu nghiêm túc của anh là Kiyoshi biết có chuyện gì phải nghiêm trọng lắm rồi, liền lật đật đi vệ sinh cá nhân nhanh chóng, sau đó quay trở lại căn phòng của mình.

  -Được rồi, đầu tiên-

  -Khoan!

Haru vừa mới cất tiếng liền bị cắt ngang, Kiyoshi giơ tay tỏ ý phát biểu, nhận được cái gật đầu của Haru rồi, mới hỏi:

  -Sao mày vô nhà tao được vậy?

Đó là điều đầu tiên mà Kiyoshi thắc mắc nãy giờ. Cửa sổ không mở, cửa nhà thì khóa, cậu đang giữ chìa, vậy anh ta vô bằng đường nào?

  -À, về cái đó...

.

.

.

Đứng trước cánh cửa nhà mình, Kiyoshi nhìn vô tay nắm cửa trên tay, rồi nhìn vô cái ổ khóa bị đập gãy, quay qua nhìn Haru đang cố lảng tránh khiến cậu như tức điên.

  -Đm nhà ông! Đập gãy khóa nhà người ta rồi còn bẻ luôn cả tay nắm cửa à??? Hay quá ha!!!

Cầm tay nắm cửa chọi thẳng vào đầu Haru khiến anh ta kêu lên một cái đau điếng, suýt xoa chỗ vừa bị ném trúng, anh ta lầm bầm rút trong túi ra xấp tiền, nói:

  -Thì xin lỗi, được chưa? Tiền đền bù nè, bớt giận đi.

  -Xin lỗi còn được chưa nữa!

Tuy nói vậy, nhưng mà Kiyoshi vẫn lấy xấp tiền trên tay Haru, sau đó quay lưng đi lên lầu, còn kêu vọng xuống.

  -Thôi thì cái cửa cứ để đó đi, có chuyện gì thì lên đây nói lẹ! Tao không có cả ngày đâu.

  -Rồi rồi!

.

.

.

Hai người ngồi trên ghế đối diện nhau, bầu không khí đầy căng thẳng giữa cả hai thật khiến người ta như muốn ngộp thở.

  -Vậy à...

Kiyoshi với khuôn mặt thất vọng nói.

  -Ừ...

Haru kiệm lời chỉ ừ một cái, mặt cúi xuống nhìn mặt sàn gỗ nâu nhạt dưới chân. Không gian lại lần nữa chìm vào im lặng, không ai nói tiếp lời nào. Bỗng Haru ngẩng đầu lên nhìn Kiyoshi, anh hỏi:

  -Thế mày tính làm gì?

  -Việc đó thì tính sau, giờ lo cái vụ sắp tới đi.

Dây thần kinh căng thẳng chẳng muốn nghĩ thêm, Kiyoshi chỉ đành gác nó sang một bên, tiếp tục hướng đến việc sắp tới. Đứng dậy định xuống lầu làm đồ ăn sáng, Haru lại lần nữa kêu cậu.

  -Mà này!

  -Cái gì nữa?

  -Tao còn chuyện này muốn hỏi mày...

  -Chuyện gì nói lẹ đi, tao đói lắm rồi.

Nghe người kia cứ vòng vo mệt hết cả não, Kiyoshi chán nản đợi chờ câu hỏi của anh.

  -Nếu tao nói với mày, dạo này tao cảm giác như mới yêu thì sao?

  -Hả...?

Kiyoshi không tin được mình vừa nghe gì, liền quay qua nghi ngờ nhìn anh.

  -Với ai?

Làm ơn đừng là người cậu đang nghĩ đến.

Haru chỉ ngồi đó im lặng nhìn Kiyoshi, ánh mắt chột dạ của anh khiến cậu chợt nhận ra...

Thôi toang cmnr.

  -Takemichi...?

  -Ừm...

Haru gật đầu nhẹ, khuôn mặt có dấu hiệu hơi hồng lên.

  -Ê ê! Mày đùa tao à?! Hồi trước đứa nào mạnh mồm kêu là "Tao sẽ không đổ thằng nhóc đó đâu." vậy???

  -Thì ai biết đâu! Nó bất ngờ quá tao đỡ không được!!!

  -Bố mày đéo cho phép! Lúc đó mày gáy kinh lắm mà?? Sủa rằng mày thẳng mày thẳng cho lắm vô! Rồi giờ nhìn đi!!!

  -Tha con đi mẹ! Mày cũng thích nó mà đúng không?!

  -Ít nhất tao đéo sủa là tao thẳng!!!

Hai đứa cứ thế mà chửi qua chửi lại cho tới khi thấm mệt rồi mới thôi. Ngồi thở phì phò, Kiyoshi mới quay qua nhìn Haru, hỏi:

  -Mà sao mày lại thích Takemichi vậy? Không phải hơi nhanh quá sao? Mới gặp nhau chưa đầy 1 tháng nữa.

  -Thì...

Nhớ lại khoảnh khắc ấy, anh không nhịn được mà mím chặt môi kìm nén. Nụ cười đầy khả ái từ cậu nhóc anh còn quen chưa được một ngày đã khiến anh không khỏi lay động. Từng cử chỉ dịu dàng, chất giọng mềm mại làm thỏa mãn người nghe. Cái cách mà cậu cứ liên tục gọi "Fujii-san Fujii-san" thật sự khiến Haru cảm giác như cả người tê rần vì sung sướng. Ban đầu chỉ là chút ấn tượng nhẹ về cậu nhóc có thân hình tương đối mảnh mai này, bị cái sự dễ thương cùng ngoan ngoan của cậu làm cho động lòng một chút. Nhưng rồi ai ngờ, Haru đã thật sự bị cậu mê hoặc mất rồi, câu nói ngày hôm đó ấy vậy mà cứ in sâu mãi trong tâm trí anh, loanh quanh cùng với hình ảnh cậu nhóc tươi cười với mình, sự thuần khiết cùng hồn nhiên của cậu đã chính thức đánh gục Haru ngay tại giây phút ấy, thật muốn bắt về nuôi quá đi mất.

Nhìn cái người kế bên không ngừng cười tủm tỉm một mình như thằng tự kỉ, Kiyoshi lắc đầu thở dài đầy ngao ngán, nói:

  -Thiếu nghị lực...

Kiyoshi cười khinh mà phán xét Haru.

  -Gì?? Xem ai đang nói kìa! Ông hoàng simp anh trai của chúng ta mà cũng dám sủa vậy hả?!

  -Thôi mệt! Dẹp qua một bên!!!

Đứng phắt dậy, Kiyoshi bực dọc mà bỏ đi, còn đóng cửa một cái rầm lại trước khi đi nữa. Nghe tiếng bước chân đã xa dần rồi, Haru mới dựa đầu ra sau giường, mệt mỏi hít một hơi sâu. Anh vắt tay lên trán mình, như đang trầm tư một cái gì đó. Trong lòng trần ngập cồn cào và thất vọng, Haru tự thủ thỉ với bản thân mình:

  -Mày cũng có tới được với Takemichi đâu...

Thật tội nghiệp.

Phía bên kia cánh cửa, Kiyoshi siết chặt nắm đấm, cấu mạnh móng vào lòng bàn tay mình đến nổi sắp bật máu. Nghiến răng ken két đầy thù hận, Kiyoshi gằn giọng lẩm bẩm:

  -Tao biết chứ...

Nhưng không có nghĩa là tao sẽ bỏ cuộc.

.

.

.

  -Chào buổi sáng, Kiyoshi...~

Takemichi từng bước đi xuống cầu thang, còn dụi dụi mắt ngái ngủ. Đầu tóc thì bù xù, quần áo thì nhăn nhúm xộc xệch. Bộ dáng lôi thôi lếch thếch của anh ấy vậy mà khiến anh trông đôi chút đáng yêu. Kiyoshi và Haru nhìn Takemichi, không hẹn cùng suy nghĩ.

"Sâu lười dậy rồi..."

  -Anh ăn sáng đi, em có làm cho anh rồi đó.

Giọng nói đôi phần cưng chiều mà kéo ghế cho anh, đặt dĩa trứng ốp la cùng thịt xông khói và rau củ trước mặt, Kiyoshi ôn nhu xoa đầu, vuốt gọn lại mái tóc vàng nắng ấy. Haru kế bên đang ngồi đó cũng tinh tế lấy chiếc nĩa rồi truyền qua cho Takemichi, rót một ít nước tương lên trứng, rồi anh cũng tiện tay rót ly sữa cho cậu.

Mới sáng sớm ra đã được chăm sóc tận tình như vậy rồi, ai mà chả sướng. Vui vẻ cầm nĩa lên, găm miếng trứng nhai nhồm nhoàm, sau đó lại xơi thịt, thêm một miếng salad cho có chất. Nhìn cậu ăn vội vã mà hai má căng phồng lên, Kiyoshi đang ăn cũng phải nhắc nhở:

  -Anh ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn, có ai tranh với anh đâu!

  -Ừm..ừm~

Gật gật như đã hiểu, nhưng anh vẫn chứng nào tật nấy, ăn cho cố vô rồi chưa kịp nuốt xuống đã sặc mà ho sù sụ. Giật mình lại vuốt lưng cho anh, Kiyoshi quở trách:

  -Em đã nói rồi mà!

  -Uống nước đi nhóc.

Haru chạy lại rót ly nước cho cậu uống. Nốc một phát hết cạn ly, Takemichi vỗ bụng mình, thở ra một hơi đầy thỏa mãn mà nói:

  -Khà! Anh ăn xong rồi!~

Đứng dậy định chạy ra phòng khách chơi, cổ áo đột ngột bị túm lại, đặt Takemichi xuống ghế, Kiyoshi chỉ vô mấy miếng cà rốt trên dĩa của anh, nói:

  -Anh phải ăn cả cà rốt nữa, không được bỏ mứa.

Ánh mắt đầy ghê tởm khi nhìn đống cà rốt trên dĩa ấy, Takemichi ngoảnh mặt đi tỏ ý cự tuyệt, anh nói:

  -Ứ ăn đâu! Cà rốt dở lắm~

Takemichi bị ép ăn cà rốt trở nên bướng bỉnh không thôi, lắc đầu nguầy nguậy, nhất quyết không ăn là không ăn. Nhìn qua Haru chống cằm ngồi đó với ánh mắt cầu cứu, nhưng đáp lại cậu chỉ là cái cười hiền cùng câu nói:

  -Ăn đi, tôi nghe nói cà rốt sẽ giúp cải thiện trí nhớ đấy.

Vừa khuyên cậu ăn, cũng vừa châm chọc cậu. Dưới sức ép của hai con người kia, Takemichi rốt cuộc cũng phải chào thua mà ăn hết đống cà rốt đó. Ngồi trên ghế sofa với hai bên là hai người một trắng một đen, Takemichi với khuôn mặt hờn dỗi không thèm nhìn Kiyoshi với Haru. Cái tính giận dỗi trẻ con này nhìn cậu trông có yêu không chứ? Kiyoshi và Haru âm thầm nghĩ.

  -Nào, sao anh giận vậy Takemichi?

  -Tôi làm gì khiến nhóc giận à?

  -Giận 2 người rồi!~

Cố dỗ dành cậu thì cậu càng tránh, cái tội dám bắt cậu ăn cà rốt à? Vị nó hoàn toàn dở tệ!

  -Chứ làm sao nhóc mới hết giận đây?

  -Không có cách đâu!~

Kiyoshi nhìn anh, rồi trong chốc lát đã có kế hoạch. Cười đầy tự tin, này là anh ép cậu đấy nhé. Vỗ vỗ nhẹ vào vai Takemichi, Kiyoshi với chất giọng đầy dụ dỗ nói:

  -Takemichi à, anh ăn khoai tây chiên không?

Mặt mày còn đang nhăn nhó bỗng chốc khựng lại, nhưng vẫn nhất quyết không quay qua nhìn họ. Cách cậu phản ứng là Kiyoshi biết liền đang lung lay rồi chứ gì.

  -Hai phần khoai tây chiên?

Cậu bỗng giật nhẹ một cái, bắt đầu phân vân rồi nhỉ?

  -Ba phần?

Haru tiếp tục nâng cao giá khiến cho con quỷ háu ăn kia cuối cùng cũng chào thua. Quay ngoắc qua nhìn hai người, Takemichi phụng phịu, giơ lên 4 ngón, trả giá:

  -4 phần!~

Bó tay với cái tính trẻ con của Takemichi, Kiyoshi chỉ đành chiều theo ý anh, gật đầu đồng ý. Gương mặt đang cau mày kia cuối cùng cũng tươi tỉnh hơn hẳn, hăng hái chạy lên lầu, nói vọng xuống:

  -Vậy anh đi thay đồ, hai người đợi xíu đi rồi ta cùng đi mua khoai tây chiên!~

Tiếng cậu lon ton chạy bịch bịch bịch bịch lên cầu thang nghe mà cưng xỉu, Kiyoshi và Haru không nhịn được mà cười một cái.

  -Anh ấy đáng yêu chết mất.

Kiyoshi tấm tắc khen.

  -Đúng vậy.

...

Quay qua nhìn nhau, trong ánh mắt của hai người dường như đang có cùng một sự đồng tình. Haru bỗng giơ tay ra trước mặt Kiyoshi, tỏ ý bắt tay, anh nhếch mép nói:

  -Hai ta cùng chung chí hướng, sao không dẹp hận cũ mà cùng hợp tác đi?

Trước lời đề nghị ấy, Kiyoshi có chút do dự, nhưng rồi Haru lại bồi thêm một câu:

  -Tao sẽ giúp mày, ngược lại mày cũng giúp tao, nếu không được thì ta cùng bắt Takemichi luôn, vòng vo làm gì cho mệt, được không?

Câu nói đó dường như đã thuyết phục được con người với trái tim sắt đá kia. Nhiệt tình bắt lấy tay anh, Kiyoshi ánh mắt chứa lửa cuồng nhiệt, nói:

  -Được!

Ngày hôm ấy, giữa hai người họ đã được kí lên một bản hiệp ước vô hình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#alltake