Phần 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi nhìn đứa nhóc đang ngồi trên ghế tay nắm mép áo mình, không kiềm được thở dài 1 tiếng.

Mọi chuyện bắt đầu từ 1 tiếng trước, sau khi rời trường học....

Cậu đang trên đường về khu nhà mình nhưng lại lạc sang khu khác. Lạc sang khu khác cũng không sao, nhưng trên đường tìm về khu nhà mình lại gặp 1 đám nhóc đánh nhau trong con hẻm nhỏ. Người khác thì sẽ chọn nhắm mắt làm ngơ hay giả bộ không biết, đó là người khác. Takemichi định giả bộ không nhìn thấy gì nhưng lại thấy 1 chọi 1 đám hay còn gọi là đánh hội đồng, bản tính anh hùng nổi lên. Không cần nghĩ nhiều, cậu bước vào trong hẻm nhỏ. Trong phút chốc Takemichi thật muốn quay lại 5 phút trước để táng mình một cái!!!

Tầm 10 thằng nhóc đang đánh hội đồng 1 đứa. Mọi chuyện rất bình thường nếu thằng nhóc con bị đánh ấy không có hai vết sẹo bên miệng, tệ hơn nữa là cái đôi mắt màu lục bảo đó! Cả cái mái tóc trắng xám đó nữa!!! Cái ngoại hình đó! Chỉ có thể là con lươn nghiện, con chó điên trung thành của Mikey kiêm luôn chức ảnh đế lật mặt Sanzu!!!

Chưa bao giờ cậu muốn đánh chết cái tính anh hùng ăn vào trong máu của mình như vậy! Tên điên này còn cần cậu giúp à?! Hắn chưa giết đám này là may rồi!!!. Lỡ rồi thì làm cho trót chứ có đường lui đâu.

Takemichi cất giọng nói:" Mấy nhóc làm gì trong con hẻm đấy?"
" Hở!!?"
Một tên trong đám đó lên tiếng, cả đám nghe có tiếng người thì quay lại xem xem. Thì ra là một thằng nhóc con mặc vest.
"Này oắt con! Cút đi đi!!! Nếu không đừng trách tụi này đánh mày! Hay muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?!!"

Mỹ nhân bà già nhà mày!!! Mày nhìn ra sao mà nhìn ra nó là mỹ nhân?!? Ông đây là đang cứu mạng tụi bây đấy!!! Câm miệng và cút đi đi!!! Mà ai là oắt con?!! Ông đây đã trải qua hơn 26 cái thanh xuân rồi đấy!!!

Takemichi cười nhẹ giọng đều đều nói:" Nào mấy đứa có hai lựa chọn. 1, là cút đi. 2, là cảnh sát hốt mấy đứa về đồn. À! Nói luôn cho mấy đứa biết, anh đang là thực tập sinh tại sở cảnh sát gần đây đấy."

Tên nắm tóc của Sanzu:"Chậc!!!" một tiếng rồi buông tay ra.
" Mày may đấy! Lần này bọn tao tha cho đấy! Lần tới thì không may như vậy không đâu!!! Tụi bây! Đi!!!"

Takemichi nhìn đám đó bỏ đi xa chút rồi mới lại gần tên điên trước mắt.

Tên trước mắt có đôi mắt màu lục bảo lấp lánh với đôi mi dài cong vút. Không thể phủ nhận rằng đôi mắt của tên này là đôi mắt đẹp nhất mà cậu từng thấy, tiếc là chủ nhân của nó lại là không để ý. Mái tóc trắng xám ngắn được vuốt sang một bên tương đối dài hơn và một phần tóc vuốt ngược về phía sau. Tai bên phải có hai chiếc khuyên ở vành tai, hai vết sẹo bên miệng không làm nhan sắc giảm đi ngược lại lại tăng thêm phần ma mị quyến rũ. Nhìn trông hết sức ngang tàng và ngạo mạn tuy trên người toàn vết thương.

Takemichi:" Nhóc con, chết chưa?"

Sanzu không quan tâm, cố gắng đứng lên nhưng không được, hắn nhíu mày. Có vẻ một bên chân của hắn gãy hoặc trật rồi. 'Thật phiền phức' .

Takemichi nhìn thấy tất cả, cái tên này lúc nào cũng vậy.

Takemichi:" Nhóc con, chân đã gãy rồi vẫn muốn cố sao? Hay định trở thành hội viên của người tàn tật?"
Sanzu:"... Mày muốn gì"
Takemichi cười như không cười:" Nhóc con có gì để lấy à? Còn nữa anh mày năm nay đã 26 rồi. Xưng hô cho phải phép đi"
Sanzu không để tâm đến:" Thế mày muốn làm gì? Không thì cút đi"
Takemichi cười khịa:" Nhóc không cút thì mắc gì anh đi? Chân đã gãy thì ngồi im đi, còn loi nhoi nữa là anh mày vứt mày vào bụi cỏ chơi với côn trùng nhé."
Sanzu:" Tsk! Tên phiền phức." rồi ngồi xuống.

Takemichi lại chỗ Sanzu xem xét tình hình. Cậu ngồi xuống, lấy ngón cái ấn xuống bắp chân Sanzu.

Sanzu khẽ rên đau.

Cậu chạm vào khớp ở bàn chân một cách nhẹ nhàng.

Sanzu nghiến răng không rên đau nhưng chiếc áo thun lại thắm đầy mồ hôi vì đau.

Cậu buông tay ra.

Takemichi cười nhẹ:" Chà... Xương chân phải đã nứt, còn trật khớp nối và căng dây chằng. Hay thật, thêm chút nữa là chuẩn bị thành người đi xe lăn rồi."
Sanzu:"..."
Takemichi:" Thế còn muốn bướng nữa không? Anh mày không rảnh để mà ngồi xem chú mày sử dụng sức mạnh tinh thần tự lực đứng lên rồi xách nhóc vào viện cưa chân đâu."
Sanzu"..."
Takemichi ngồi xuống, đưa lưng về phía Sanzu:" Cố mà trèo lên, rồi đi bệnh viện. Anh đây còn phải về nấu cơm."

Sanzu nhìn người đang đưa lưng về phía mình. Nghĩ một chút, rồi trèo lên lưng người nọ. Rất ấm áp, quàng hai tay qua cổ, cằm gác trên vai. Hắn có chút không muốn rời khỏi tấm lưng ấm áp của người này.

Takemichi cố đứng dậy, hai tay vòng về sau đỡ cục tạ trên lưng. Rồi đi ra con hẻm nhỏ hướng tới bệnh viện.

Takemichi:" Nhóc con làm gì mà bị hội đồng thế?"
Sanzu:"..."
Takemichi cười:" Không muốn nói thì thôi, vậy thì anh đây cũng không ép nhưng anh sẽ không chắc là bờ mông xinh đẹp của nhóc không hôn với đất mẹ đâu."
Sanzu:"...Đám đó có ý định cưỡng hiếp tôi, tôi đánh lại thì thành như vầy"
Takemichi:" Ừm... Lần sau như vậy nữa mà không đánh lại thì la lên, gọi cảnh sát chứ nhóc không đánh lại thì cố làm gì? Mà người nhà nhóc đâu lại để nhóc như vầy?"
Sanzu:" Tôi là con một với lại tôi có tên đàng hoàng chứ không phải là 'Nhóc'"
Takemichi cười:" Thế nhóc tên gì?" ừ thì con một...
Sanzu:" Sanzu Haruchiyo, còn ông chú?"
Nụ cười Takemichi cứng ngắc:" Ông chú? Nhìn mặt anh mày già lắm à?!!"
Sanzu:" Chú 26 không kêu chú không lẽ kêu anh?"

Anh mày trong 26 nhưng ngoài 18 nha!!!!

Takemichi:" Kêu anh! Nếu không anh đây giục nhóc xuống sông!!!"
Sanzu:" Còn phải kêu anh, ông chú cũng được vậy, mà sao chú lùn thế"
Takemichi:" Mày nói anh mày lùn nữa thử coi? Anh mày cho mày vào viện chỉnh hình!"
Sanzu:" Rồi! Anh không lùn, được chưa."
Takemichi:" Bỏ chữ 'được chưa' là được rồi đấy"

Sanzu không nói gì nữa, im lặng dựa vào người cậu có vẻ như ngủ rồi . Nếu bình thường cứ như vầy tốt hơn không.

Takemichi đi một lúc rồi dừng lại, lay người trên lưng thức dậy

" Sanzu dậy, tới nơi rồi"

Sanzu mơ màng thức dậy.

Takemichi đặt hắn xuống ghế rồi nói:" ngồi ở đây một chút, anh đi lấy số rồi quay lại" rồi rời đi.

Sanzu nhìn theo thanh niên nhỏ con rời đi, nhìn người thanh niên nhỏ con ấy đang vì mình mà xếp hàng lấy số, không hiểu nổi vì sao lại quan tâm mình như vậy. Nhưng chính Sanzu cũng không biết rằng từ lúc người thanh niên ấy đi lấy số cho mình, Sanzu chưa từng rời mắt khỏi người thanh niên ấy. Người thanh niên với mái tóc bông xù đen nhánh, đôi mắt xanh như viên Saphire của lòng đại dương chứa đựng vô vàn ôn nhu. Khoác trên mình bộ vest đơn giản, không cầu kỳ làm cho người thanh niên này trông trưởng thành nhưng không quá lạnh lùng cứng nhắc ngược lại lại tạo ra cảm giác dễ gần. Hắn không tin một ông chú 26 tuổi lại có dáng vẻ này, người này nói dối hắn và hắn lại không thích cảm giác bị người này lừa mình chút nào cả. Nhưng Sanzu không thể không thừa nhận rằng hắn thích đôi mắt của người thanh niên ấy, đôi mắt ấy không có bất kỳ tạp chất nào cả, trong veo như thể có nhìn thấu mọi thứ mà nói nhìn. Và cả cái khí chất đó nữa, đó rõ ràng là khí chất của một người đã trải qua nhiều thứ ấy cái khí chất này không thể xuất hiện ở người như anh ta. Hắn không hiểu được! Tại sao vẻ ngoài lại không đồng nhất?!! Nhưng có 1 điều Sanzu biết, hắn muốn người này. Hắn-

" Này nhóc! Nghĩ gì mà thất thần thế?"

Sanzu nhìn người trước mắt:" Ông chú, chú thật sự là 26 tuổi ư?"

Takemichi:" Ừ, anh đây 26 và kêu là anh đi" cũng không tính là nói dối, cậu thật sự là 26.

Không nhìn ra được điểm dối trá trong lời nói, Sanzu có chút nghi ngờ rằng mình đa nghi quá không.

Takemichi:" Lên! Tới lượt nhóc rồi"

Sau không nghĩ ngợi gì nhiều lần trèo lên lưng của cậu. Takemichi sốc người lên một cái, vì đau đớn ở chân nên Sanzu hít một hơi

Takemichi nghe thấy cười:" Biết đau thì lần sau đánh nhau cho cẩn thận"
Sanzu:" Biết rồi! Ông chú nói lắm thật."

Takemichi nghĩ rằng mình có nên đập vào mặt nó một cái không!? Ông chú?! Cậu trông già vậy à? Bề ngoài của cậu chỉ mới 18 thôi!!! Không sao, cậu tốt bụng nên mới không đánh. Thù này cậu ghim! Lần sau gặp lại...Đánh!!! Mà thôi mong là không có lần sau, tốt nhất là không nên gặp nhau lần nữa.
...
Bác sĩ:" Cần tiêm thuốc tê để nắn khớp lại, chân thì bó bột rồi"
Takemichi cười:" Phiền bác sĩ rồi"
Sanzu cúi đầu:"... Không tiêm được không..."
Bác sĩ:" Nếu nhóc chịu nổi cơn đau và thuốc tê cũng chỉ giảm đau một phần thôi, căn bản thì vẫn đau nhưng sẽ đỡ hơn không có thuốc tê"
Takemichi cười tươi:" Bác cứ tiêm cho nhóc này đi"
Sanzu"..."
Takemichi cười:" Không ngờ nhóc sợ tiêm đấy." cái tên này sợ tiêm cơ đấy! Nghe vô lý quá đấy!!!
Sanzu lắc đầu:" Không! Tôi không sợ tiêm!!!"
Takemichi:" Ohhh!!! Vậy phiền nhóc bỏ tay ra khỏi mép áo anh nào, nhóc nắm muốn nhăn rồi đấy"
Sanzu:"..." nhưng tay không buông mép áo.

Takemichi thở dài nghĩ rằng có ai tin rằng tên nghiện này lại sợ tiêm chứ. Đúng là trên đời không gì là không thể cả...
---------------------------------------------------
Tui thừa nhận tui ghim Ả Xuân. Tuy ảnh là bias mà tui thích, nhưng việc nói Take thối như nước cống còn chĩa súng vào đầu Take hay nói Take là chuột cống! Thì tui xác định ghim ảnh rồi.

Hahaha...

Đừng trách tui hãy trách Ả Xuân tạo nghiệp ấy.⊂(◉‿◉)つ

Nhưng vì Xuân là bias tui thích nên viết hơi dài chút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#alltake