Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy Yamagishi công việc ổn định mà phải nói rằng công ăn chức lớn như vậy cậu cũng không thể để bản thân thua kém được.

Nếu như có một ngày nào đó gặp lại nhau ít nhất có thứ để khoe khoang với đám bạn tý chứ.

Thế là thiếu niên nhanh chóng tắt tivi vào bàn làm việc bấm máy một cách điên khùng, tiếng bàn phím vang lanh cách khắp căn phòng.

Đến khi cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ đã là giờ khuya, chiếc bụng không yên phận réo lên.

Từ trưa đến giờ Takemichi chưa bỏ thứ gì vào bụng chỉ uống vài ly cà phê cùng với mấy lon bia nên giờ cậu chẳng còn sức lực nào để lết thân xuống bếp.

Nhưng cứ để như vậy thì bệnh cũ sẽ tái phát mất, thế là Takemichi đành phải vác xác xuống bếp hâm lại đồ ăn sáng.

Nhìn một nồi cháo trắng trước mặt làm cho cậu cảm thấy ngán đến tận óc, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nên ra ngoài mua một chút đồ ăn kèm.

Với tay lấy chiếc áo khoác trên giá treo, cậu khoác lên người rồi bước ra khỏi cửa.

Trời đã tạnh mưa từ lâu nhưng không khí vẫn mang mùi mát lạnh của trận mưa vừa rồi, vừa mát lạnh vừa có chút ẩm ướt làm cho cậu khẽ rùng mình.

Trận mưa đã tạo nên nhiều vũng nước to nhỏ khác nhau năm rải khắp mặt đường, để không mắc sai lầm như hồi sáng cậu thủ sẵn một viên gạch to trên tay để có khi chiếc xe nào lao tới cậu sẽ ném nó.

May thay kế hoạch này của Takemichi rất thành công, những chiếc xe lao nhanh tới liền thấy viên gạch trên tay cậu liền tự khác giảm tốc độ chậm chậm băng qua.

Thiếu niên hài lòng gật đầu, tự hào với thành quả của mình cho đến khi an toàn vào cửa hàng tiện lợi.

Đây là cửa hàng tiện lợi 24/7 nên có thể thấy rằng dù cho đến đêm khuya phố xá không còn một bóng người siêu thị vẫn mở và chào đón khách hàng cú đêm của mình.

Vẫn còn nhớ những ngày đi làm thêm cày cuốc kiếm tiền, chính chiếc cửa hàng tiện lợi này đã cưu mang và cứu sống cậu.

Ngay cả bản thân Takemichi cũng đã làm thêm ở đây một thời gian dài, vì số lượng tiết học quá dày nên cậu chỉ có thể làm bán thời gian và đặc biệt thường xuyên làm ca đêm.

Sáng học tối làm không ngày nào rảnh rỗi, khiến cậu chẳng có thời gian nghỉ ngơi cũng vì thế đã có lúc cậu bị kiệt sức được đưa vào bệnh viện.

Mà làm ca đêm cũng có thú vui của ca đêm, thường thường vào những ngày bản thân trực ca muộn như thế sẽ không có ít thanh thiếu niên dân anh chị đến quấy phá, đứa nào báo quá thì chơi cầu cơ ma lon trước cửa hàng.

Trời mẹ, người ta yếu tim mà cứ chơi mấy trò thách thức tim gan phèo phổi vậy!!!

Cũng không ít lần cậu chứng kiến nhiều sự kiện đặc sắc khác nhau mà xem rồi cũng quen nên chẳng có cảm xúc gì nhiều, vài tháng sau đó đơn thông báo trúng tuyển công ty cậu cũng chẳng còn ngó ngàng gì đến cửa hàng tiện lợi này nữa.

Bước vào bên trong, không khí ảm đạm bao trùm, Takemichi chậm chạm dạo khắp cả cửa hàng tìm món đồ hộp thích hợp.

Cứ dạo hết chỗ này lại đến chỗ khác một hồi lâu mới có thể miễn cưỡng chọn được vài món đồ.

Chiếc đèn bên thanh toán lâu lâu lại chớp nháy vài lần cùng với chiếc radio cũ đang phát tạo nên cảm giác cực kỳ rợn người, đứng đó hồi lâu không thấy nhân viên thanh toán.

Takemichi hô lên một tiếng, một bóng người trong góc đột nhiên xuất hiện, tim cậu giật thót lên kinh sợ nhìn người trước mặt.

"Làm gì mà hô to thế! Người ta ở trước mặt mà cứ lầm là lầm lì giật hết cả mình." Nhân viên kia nhíu mày khó chịu.

Takemichi: "..."

Cậu nhanh chóng đem đồ đặt lên quầy, tiếng máy tít tít vang lên. Thanh toán xong, cậu quay người bước ra thì nhân viên cửa hàng chậm rãi nói bằng giọng rùng rợn.

"Dạo gần đây tôi nghe nói có những oan hồn lởn vởn quanh đây, bọn họ là những người chết một cách oan ức không ai cúng bái luôn mang thù hận trong người. Vào những giờ thế này luôn có một vài người đã bị những oan hồn đó chọc ghẹo đến mức xấu số thì chết ngay tại chỗ may mắn thì vào viện tâm thần."

Nói đoạn tiếng radio rè lên một tiếng thật dài, chiếc đèn cũng không yên phận cứ chớp tắt liên tục nhân viên đứng quầy đột nhiên mỉm cười đến mang tai khúc khích, "Chúc may mắn "

Takemichi trợn mắt nhìn một màn như vậy liền sợ hãi co giò chạy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net