Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một vùng trời trắng xóa bao phủ mắt, đâu cũng là một màu trắng khi những cái cây hay mấy cái mái nhà phủ trên mình một mảng tuyết che đi cái màu vốn có

Bầu trời âm thả những chấm trắng vô tận xuống khoảng không, đáp nhẹ vào lòng bàn tay đang đợi nó

"Tuyết rơi rồi"

Một dấu hiệu đặc trưng để nhận biết mùa lạnh

Đôi đồng tử xanh xôn xao khi nhìn cả sân phủ đầy tuyết trắng vì bình thường cứ đến lạnh là cậu lại ru rú trong nhà với cái chăn mỏng manh

Chỉ có đi làm mới lết xác khỏi phòng

Nhưng chẳng hiểu sao giờ này lại có chút vui mừng khi thấy tuyết rơi, việc mà hằng năm đều có

"Nhiều tuyết ghê á, cộng sự" Chifuyu đi tới bên cạnh cậu, nhìn cái sân âu cũng là tuyết

Vò nắm tuyết trong tay thành cục, Kazutora ném thẳng vào người Chifuyu "Giờ chơi chọi tuyết nè, Takemichi!"

Nghe giọng nói hùng hổ phía sau, không để ý Chifuyu đang tức giận. Takemichi giật mình khi thấy Kazutora, tim cậu nhỏ thót một nhịp 

Rằng người mớ từng câu tỏ tình với cậu. Vì còn mớ ngủ nên người kia chẳng biết gì, chỉ có cậu là như thằng ngốc cảm thấy lúng túng, ngượng ngùng 

"Thích, thích mày lắm"

Lời nói cứ vang vọng trong đầu, làm hai vành tai đã đỏ vì lạnh giờ còn đỏ hơn, mắt cậu chẳng thể nhìn thẳng vào Kazutora được

Thấy Takemichi đứng im cuối mặt xuống, anh lo lắng không biết có phải lại ốm nữa không

"Mày sao vậy, Ta-"

Bỗng tầm nhìn bị chặn lại và lạnh ngắt trên khuôn mặt cùng một giọng nói thách thức

"Chơi thì chơi! Cộng sự, mau ném chết cái tên này!!" Nụ cười trên gương mặt đầy mém mó vì vừa ăn một quả tuyết ngay sau đầu

"Ồ, ừ!" Nghe Chifuyu nói, Takemichi liền hưởng ứng theo mà nhanh tay vo tròn mấy cục tuyết

"Như vậy chắc sẽ đỡ khó xử hơn!"

"Hả? Takemichi phải chung đội với tao chứ" Xoa cái mặt đỏ chót của mình, anh nhướn mày nhìn qua Takemichi

"Cái đó..."

"Ha, không sao không sao, để tao chung đội với mày" 

Mái tóc bông màu đào lướt qua mắt cậu, đi tới chô Kazutora quàng vai qua. Takemichi chớp mắt liên tục

"Cả Smiley nữa??!"

Sau cái ngắm sao, "mưa" kia, tỉnh dậy vào giữa buổi trưa nắng lạnh. Takemichi chẳng nhớ mình có cái phát ngôn khùng điên nào hay không?

Lúc cậu mặt mày đỏ bừng, chạy đi tìm Smiley. Nhìn thấy cái mái đầu màu đào đang đứng yên giữa phòng bếp, với ly nước trong suốt

Takemichi không nhớ mình đã hỏi cái gì, nhưng sau đó, anh đã cười và nói"Mày hỏi, là tao thích mày đúng không?"

Khuôn mặt mới đây còn hớt ha hớt hải giờ như chết điếng, thầm tự chửi mình đúng là điên thật rồi

Và câu đáp gỏn lọn của anh với câu hỏi đó, adrenalin trong nó như bùng nổ giống trái cà chua 

"Và vâng, tao thích mày"

Chẳng biết có phải do bia còn động lại đâu đó trong dạ dày hay không mà Takemichi cố nói những câu từ không tròn trĩnh

Song, mặt cậu lại càng đỏ hơn khi thấy anh nhìn mình với đôi mắt khép hờ, khuôn miệng cười nhàn nhạt, dáng vẻ như là đang đợi cậu. takemichi nghĩ đầu cậu sắp bốc khói tới nơi rồi

Sau đó, ly nước chanh mà anh đưa cậu đã giúp cậu bình tĩnh hơn đôi phần...

"Đừng vội"

"Tao sẽ đợi, đừng vội vã"

....chỉ một chút thôi, và chỉ một câu thôi, cậu cũng biết là anh đang đợi cậu

"Phần thưởng sẽ là một ngày đi hẹn hò cùng Takemichi!"

"Hả?" Tai cậu chắc mẫn cảm với hai từ "hẹn hò" này rồi

Kazutora bị quàng cổ đang khó chịu nghe xong liền cười tươi rói quàng qua vai Smiley" Được đó!"

"Nào, để liên minh em út này cho tụi bây thấy"

Mấy chốc, một cao một thấp đi tới chỗ cậu với mái đầu xanh dương không thể nổi hơn cùng khuôn mặt hằn học

Và, mái tóc dài óng ả lia lại thu hút cậu hơn. Người kia nhìn cậu rồi nháy mắt một cái

"Hakkai-kun..."

"Cả cậu ấy nữa sao?" 

Takemichi cảm thấy có điềm không lành lắm

"Takemicchi sẽ là của bọn tao" 

"Gì cơ?"

Không ngoài dự đoán khi thấy một đen và một trắng đi tới

Phát súng khởi đầu cho trận chiến bắt đầu từ Chifuyu rồi tới mấy người kia

Nhìn bọn ngốc đang tàn phá cái sân tuyết trắng, Rindo không khỏi thở dài. Anh chẳng ham chơi mấy cái thứ lạnh ngắt kia nổi, dường như con người hoang dã của anh chẳng chịu cái mùa đông tuyết trắng này

Cái kết hoạch hoàn hảo cũng đành đợi đến khi đống tuyết này tan ra mới triển được

"Ác xì!... Cái mũi này lại dở chứng rồi" 

Rindo khó chịu quấn quanh cái khăn quàng trên cổ lại, ngó đầu nhìn xung quanh tìm anh mình

Người mà dạo gần đây thoắt ân thoát hiện, đến anh cũng chẳng nhìn rõ mặt mũi mấy tháng nay

Một tiến triển mới. Rindo nghĩ vậy

Tất nhiên là với Takemichi, chỉ có duy nhất nó

Nhưng không phải nở rộ cả vườn hoa như tới xuân của anh. Của Ran giống như một mùa đông với những nụ bông lẻ tẻ sợ đến mùa xuân, chúng sẽ không nở ra được

Chỉ có thể bao mình trong đống tuyết trắng với đầy lo âu

Ran ít nói, suy nghĩ cũng ít nốt. Có mà suy nghĩ nhiều thì cũng quành lại đâu đó. Anh cũng chỉ là tay mơ giống Rindo

Lớ ngớ như tuổi dậy thì với tình yêu quá nửa

Rindo tò mò không biết Ran đã làm gì Takemichi mà mỗi khi cả hai lướt qua nhau thì má cậu đỏ bừng

Chẳng biết là lời tỏ tình đúng nghĩa hay cái gì đó, đủ để lộ cái tình cảm cái bọc trong của gã dân chơi kia

"Tò mò chết đi được!"

"Thằng điên" Sanzu đứng bên mắng mỏ

Đôi mắt xanh màu đồng cỏ non lướt qua một lượt những tên kì đà, qua cả vị vua của anh để dừng lại ở mái tóc đen bù xù giữa sân tuyết trắng

Trong lòng không ngừng chửi cái người đang nở nụ cười toe toét kia. Cứ ra ngoài nghịch tuyết có mà bị cảm thì tự chịu

Đến nón len còn không thèm đội

Hàng lông mày nhăn nhó, nhìn cái thằng nhóc mà hồi xưa từng gọi là "rác rưởi" hay "chuột cống"

Giờ thì đỡ hơn một chút là gọi tên cậu, nhưng vẫn cứ ngượng mồm thế nào

Bao lời đường mật lại thoát ra khỏi cái miệng tục tĩu lại biến dạng thành mấy câu đe dọa người nghe

Đến nói cũng không tử tế thì yêu đương cái gì chứ? Tâm thế chuẩn bị rời đi thì lại nghe một tiếng đáp "Ừm" của cậu

Sanzu nghe thấy như có chất nghiện xâm nhập vào não anh

Sau vài lần thì Sanzu xác định là đếch thể nói mấy sến như đổ cả hũ đường vào đến bản thân cũng kì thị

Tất nhiên là vài lần đó, đối phương đều đồng ý làm theo lời mời gắt gỏng của anh

Lòng mềm mỏng trước nụ cười làm dịu cái chau mày thường trực. Tim đập bất ổn khi người kia tới gần

Sự dịu dàng như làn gió thổi nhẹ qua đồng cỏ xanh trong đôi đồng tử của anh

Sanzu nhớ cái chạm nhè nhẹ vào mớ tóc dài khi anh chỉ mới gật gù giấc ngủ, cả khi đôi tay thô ráp chạm vào vết sẹo bên khóe miệng

Vài lần cảnh báo cũng không đủ dừng người kia lại.

Sanzu chẳng mặc kệ đâu, chỉ là anh đã nghiện cảm giác đó lúc nào không hay, nên mới giả vờ ngủ để tận hưởng sự dịu dàng đơ

Đôi mắt khi đó tĩnh lặng như đáy sâu của biển, khác với mặt biển óng ánh bây giờ

Người Sanzu để tâm có đôi mắt của nơi đáy biển, cũng là người dẫn anh vào chốn tình yêu không lối thoát (hay anh  đã tự giam mình trong phòng với cửa để mở)

Và giờ, người Sanzu yêu có đôi mắt của biển cả xanh thẳm

Xót xa khi thấy một nắm tuyết tan ra khi chạm vào thân người nhỏ bé kia, ấy vậy mà biểu cảm vẫn không đổi

Sanzu thầm nghĩ giá mà có thể lôi người kia về đây. Bao bọc trong hơi ấm của lửa và anh sẽ tận hưởng những cái chạm thỏa mãn "cơn nghiện" âm ỉ trong người.

______________Hết_____________

Hội ý một tí. Mọi người thấy nên dùng "anh" hay "hắn" với Sanzu?

Kiểu nếu dùng cái kia, toy thấy nó hợp với Sanzu vl ấy. Tại anh Xuân Yanglake quá mà

Hay dùng "anh" cho dễ gần, dễ thương hơn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC