#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh hùng - tội lỗi ... (?)
_______________________

Cái nắng gay gắt ban trưa tựa như sự mở đầu mới mẻ của những câu chuyện mùa hè ..

Sau buổi học, em không cùng chúng vui đùa mà ở lại trong lớp với Ataku, nhờ hắn đọc sách cho em nghe

Em nằm ườn trên nền đất, đầu gối lên đùi của hắn và âm trầm lắng nghe.. cơn đau từ vết thương ở chân luôn nhoi nhói nhưng em không quan tâm là mấy

Câu chuyện Ataku kể là một câu chuyện viễn tưởng, nó không có thật.. và nó cuốn lấy tâm trí em, nó khiến em luôn suy nghĩ về cái kết u buồn và đôi phần bất ngờ của nó

Xét theo góc độ nào đó.. đây cũng là một cái kết vui vẻ và có hậu..

- Có một người cẩn thận trong bộ tộc nhận thấy sự ra đi của anh nhưng chỉ lại gần và dẫm lên trái tim vẫn cháy rực toả sáng của Đan-kô khiến nó tắt ngúm, vì hắn sợ nếu để nó cháy mãi như thế sẽ xảy ra chuyện bất trắc.. // Ataku // anh vừa kể vừa lấy tay xoa lấy mái tóc mềm mại của em

Câu chuyện hôm nay không tương sáng là bao, như một cách phản ánh sự vô ơn của loài người trước kẻ đã hi sinh tính mạng để cứu lấy họ..

Ôi Đan-kô đáng thương.. không có lấy một sự đòi hỏi, anh là anh hùng cứu lấy tất cả và anh chẳng bỏ rơi ai..

Anh đã chết đi với lòng kiêu hãnh và đầy tự hào của anh ấy .. và Đan-kô chẳng biết rằng chẳng ai quan tâm đến sự ra đi của anh cả..

Dường như họ đã quên mất người anh hùng ấy khi nhìn thấy thảo nguyên tự do và bao la mà họ hằng ao ước..

Có lẽ câu chuyện u buồn đi vì sự ra đi đáng tiếc của chàng Đan-kô dũng mãnh ..

Vui vì cả bộ tộc của anh đã được cứu sống, không ai phải chết, ai cũng hạnh phúc và Đan-kô, anh cũng chết trong niềm hân hoang và vui vẻ ..

Nằm nghe một lúc thì Izana và Kakuchou đến tìm em, rủ em đi chơi với chúng

--

- Takemichi! Sao hôm nay cậu ỉu xìu thế? Do chuyện hồi sáng à? // Izana // hắn hơi khó chịu nói

Những đứa trẻ ngồi trên bàn ăn ở cô nhi viện nói chuyện, hiện tại đã là giờ cơm trưa..

- Tớ cũng thấy vậy Takemichi à, cậu buồn chúng tớ chuyện hồi sáng ư? // Kakuchou // ánh mắt hắn lo lắng nhìn em..

Biết làm sao..? Em cũng không thể nói với chúng rằng đúng thế thật! Chân em đau như thế, lết được theo hai con khủng long như chúng là may rồi

- Sao hai cậu lại nghĩ vậy thế? Do cái kết của câu chuyện anh Ataku kể hôm nay rất buồn~ nên tớ mới thế thôi! // Takemichi // em cười cười để xua đi cái hoài nghi của chúng ..

- Mà tớ nghe chị Sia bảo hôm nay tráng miệng là bánh táo đó!! Tiếc quá đi mấtt!! // Takemichi // nhanh chóng chuyển chủ đề bởi em chẳng muốn nhớ đến nó nữa, phiền phức..

- Thật à!? Tuyệt cú mèo!! // Izana // mắt hắn sáng lên lấp lánh, vì vốn bánh táo là món khoái khẩu của hắn mà..

Hắn vui sướng gầm lên.. còn Kakuchou ở cạnh thì che miệng lại rồi cười tủm cười tỉm.. có lẽ hắn cũng thích ..

Chúng cố ăn nhanh hết sức có thể để đến nhận phần bánh táo thơm lừng ngon ngọt của bọn chúng từ Sia và vài người lớn trong làng.. chúng yêu món bánh này lắm..

- Nè! Phần của tớ đây hai cậu tự chia đi, t-thế là ta hết nợ !!! // Takemichi // tuy nước từ miệng em đã chảy ra thành sông luôn rồi nhưng vẫn là dứt khoát đưa cho chúng..

Trên thảm cỏ xanh mơn, chúng lại ngồi ở gốc cây thân thuộc để thưởng thức món ngon trên tay..

- Hehe, đương nhiên rồi rùa nhỏ àa! Sau này chúng ta chơi tiếp nhé!! // Izana // hắn khoái chí cười phá lên..

Rùa nhỏ là sao chứ..?? Cà khịa em à!?

- Xí! Tớ mới không thèm!! A- // Takemichi //

Bổng nhiên cơn đau từ vết thương lại nhói lên dữ dội khiến sắc mặt từ đầu đã không tốt của em bây giờ lại nhợt nhạt đi vài phần..

Vết thương này canh giờ để đau à!

- Takemichi? Cậu có sao không, mặt cậu sao lại tái mét đi như vậy rồi!? // Kakuchou // hắn vịn vào vai em lo lắng hỏi..

- A-aa, tớ không sao, hình như vừa rồi bị côn trùng cắn thì phải! // Takemichi // giọng em run nhè nhẹ, em lãng tránh ánh mắt của chúng và cố giấu đi sự đau đớn của bản thân..

Từng giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt nõn nà của em, vết thương lại chảy máu rồi.. cảm giác như có một con đỉa đang bào rút máu của em một cách ngon lành từ chỗ vết thương vậy..

Izana nhìn thấy thì cũng bắt đầu lo lắng cho em, dù sao thì.. em là người bạn đầu tiên của hắn còn gì..?

- Này! Cậu hôm nay bị cái quái gì thế! // Izana // giọng điệu có phần gắt gỏng

Hắn đây là đang lo lắng cho em chỉ có điều không biết cách thể hiện thôi..

- Cậu ấy nói bị côn trùng cắn.. mặt mũi cậu ấy nhợt nhạt thế này không biết là có phải bị độc trùng cắn không nữa..! // Kakuchou // hắn lo lắng

- Tớ khô- // Takemichi //

Em đang định bảo mình không sao để xoa diệu Kakuchou thì lại bị Izana cắt ngang, hắn nói lớn..

- Chân cậu!! Chân chảy máu nhiều thế còn tính nói không sao à!? // Izana //

- A..à! K-không cái này... tớ .. // Takemichi //

Bàn tay đang che đi vết thương ở chân bị Kakuchou giật phăng ra, cả hai đứa trẻ đều sợ hãi và bất ngờ với vết thương của em..

- Vết thương nặng lắm đó Takemichi!! Cậu bị thương khi nào vậy hả!!?? Sao không nói cho chúng tớ?? // Kakuchou // hắn rút khăn tay từ trong túi quần ra rồi lau bớt máu trên chân em

Kakuchou nhìn vào vết thương của em với một biểu cảm đau đớn khó tả, như thể.. hắn mới là người bị đau vậy..

- Này? Đây là lí do khiến cậu hôm nay trở nên ỉu xìu và mệt mõi đấy à? // Izana // mặt hắn tối xầm..

- ... // Takemichi // em đánh mắt sang hướng khác không dám nhìn trực tiếp Izana

Thấy em chẳng nói gì mặt hắn lại càng đen đi, hắn là đang cáu giận hay là tự trách..?

- Được rồi! Đừng làm cậu ấy sợ, bây giờ cậu ấy cần đến cô nhi viện ngay!! // Kakuchou //

Không biết từ khi nào, vết thương ở chân em đã được Kakuchou sơ cứu đơn giản và dùng khăn tay buộc lại...

Hắn bế em trên tay và cùng Izana vội vàng chạy về phía cô nhi viện...

_______________________

Kết của câu chuyện Đan-kô là tui trích trong sách ngữ văn lớp 7 và nói lại bằng lời văn của tui á..

Bửa dạy em học thì tui có đọc qua câu chuyện, thấy cũng hay nên tui cho vào đây í:>>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net