C17 : Bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc mừng view của "[AllTake] Nữ nhân duy nhất trong giới bất lương" ngang bằng với view "[AllTake] Bỉ Ngạn Xanh"...
______________________________

Tận chập tối hôm ấy bọn họ mới về được nhà , đương nhiên là hộ tống vợ về tới nhà trước rồi.

Bà Hanagaki nhìn "thành quả" của mình mà lòng nhen nhỏi những tia vui vẻ.

Tuy nhiên bà cũng rất lo lắng nhìn cơ thể nhỏ nhắn run lên vì lạnh kia. Chắc chắn thành quả của cuộc vui hôm nay của con trai bà là một cơn cảm cúm rồi.

Đêm hôm đó trời vẫn mưa rất nặng hạt . Cậu sau khi ăn tối thì lăn ra ngủ luôn . Bà Hanagaki vẫn rất lo lắng dù cậu tỏ ra mình ổn và liên tục bảo rằng mình đã 17 tuổi rồi. Nhưng cậu chắc đã quên cơ thể của cậu là cơ thể con gái , kháng thể có lẽ sẽ yếu hơn cơ thể ban đầu .

*Cơ thể con trai của ẻm hay đi đánh đấm , ăn dao ăn đạn:)) nên ít bệnh..?"

Bà cũng đã định sẽ xin ở lại thêm vài ba hôm nữa nhưng cậu cứ liên tục từ chối với lý do là công việc của "Mẹ quan trọng hơn".

Biết chắc rằng khó thuyết phục được cậu nên bà cũng chỉ có thể đồng ý.

Chuẩn bị đầy đủ thuốc và viết lời dặn dò ra giấy . Bà dặn dò cậu đủ điều , từ ăn uống , quần áo , dọn dẹp đến sức khỏe .

Ngày mai phải đi công tác nên bà Hanagaki phải đi từ sáng sớm , bà biết cậu rất mệt nên sẽ không thể ra tiễn bà , để bà có thể dặn dò được nên đành dùng cách viết giấy .

"Làm gì có thứ nào khác quan trọng hơn đứa con trai duy nhất này cho được!"

______________________________

Sáng hôm sau , ngày thứ bao nhiêu cậu trở thành con gái thì tôi quên mẹ rồi.

Take mệt mỏi thức dậy , đã 9 giờ sáng rồi. Nhìn ra phía cửa sổ , hôm nay là một ngày lạnh lẽo...

Trời mưa lớn gần như mưa suốt từ đêm hôm qua đến tận bây giờ . Cảnh vật bên ngoài phủ một màu ảm đạm , le lói chút tia sáng len lỏi qua những đám mây đen to lớn.

Không có tiếng chim hót và cũng không có ánh nắng dịu chiếu qua cửa sổ mỗi buổi sáng... Thật không quen..

Nhìn bầu trời cậu thầm nhủ :"Xem ra những trận mưa như này sẽ còn kéo dài..."

Xuống khỏi chiếc giường thân yêu , cậu mệt mỏi vệ sinh cá nhân . Cả cơ thể cậu hôm nay nặng nề vô cùng. Đầu óc cứ choáng váng . Đưa tay lên trán , cảm giác nóng một cách khó tả:). Vậy là bệnh thật rồi.

Lủi thủi trở lại giường , nằm xuống giường và đắp chăn . Hôm nay mệt quá , mẹ cậu cũng đi rồi... Đành ngủ cả ngày để mau hết bệnh vậy...

Gần chiều tối cậu mới thức dậy, bây giờ vừa mệt vừa đói , khó chịu vô cùng.

Cái cơ thể này có vẻ yếu hơn trước rất nhiều... Trước kia cậu cũng sốt rất nhiều lần rồi , cũng chẳng ai chăm sóc , cứ thế ngủ đến tối là hết ngay. Nhưng hôm nay coi bộ... Nó nặng hơn cả lúc sáng.

Cậu không có đủ sức để ngồi dậy , căn phòng nói đúng hơn là cả ngôi nhà bị bao quanh bởi bóng tối. Quá bất lực , cậu chỉ có thể nằm im chịu trận.

Ring ring ~~

Tiếng điện thoại làm cậu chú ý , tối quá nhưng may là có cuộc gọi nên màn hình điện thoại đã sáng lên .

Cậu cố gắng gượng dậy , chiếc điện thoại ở ngay chiếc tủ đầu giường , thường ngày vươn tay ra là lấy được , sao hôm nay nó có vẻ xa hơn ấy nhỉ?

Thành công lấy được điện thoại , cậu mệt mỏi ngã phịch xuống . Thì ra là Chifuyu gọi.

666---

______________________________

"Lát nữa có họp bang ấy , mày nhớ tới nhá , lúc 7:00"*Chifuyu*

"Chi--Chifuyu...ta..tao mệt..quá!"*Take*

______________________________

Vừa nghe được câu nói của Take , thì cuộc điện thoại cũng kết thúc.

Chifuyu lại tình cờ mở loa ngoài nên hầu như mọi người đều nghe thấy. Ai ai cũng lo lắng và hốt hoảng không biết cậu bị gì. Chỉ có Mitmama vẫn bình tĩnh trấn an cả bọn. Họ thống nhất với nhau tới nhà của Takemichi xem xét tình hình.

Những chiếc xe motor nối đuôi nhau chạy thẳng đến nhà Take. 7 phút sau họ đã có mặt ở nhà Take.

Sau đó 4 chị đẹp cũng có mặt tại đây. Gồm Hina , Emma , Yuzuha và Akane . Hina là do Chifuyu gọi vì cô là bạn thân của Take , Emma do Izana gọi , Yuzuha và Akane do hai thằng em trời đánh của hai bả gọi...

*Akane biết về chuyện của Take vì nghe Inui kể lại và xem hình..(?).. do Kokonoi chụp , tiếc là tôi vẫn chưa cho chị đất diễn :)*

Mitsuya là người đề xuất gọi cho họ vì Take hiện đang là con gái , một số thứ sẽ dễ làm hơn và họ cũng dịu dàng , giỏi chăm sóc người khác hơn mấy thằng yanglake này.

Ban đầu anh định gọi cho Luna và Mana đến nhưng nhớ đến chuyện lần trước... Anh quên ngay việc gọi !
*liên hệ C8*

Giờ có rất nhiều người tập trung trước của nhà Take. Mấy bà hàng xóm còn tưởng Take bị đòi nợ thuê đến trước cửa nhà đòi cơ!

Mikey đứng trước cửa bấm chuông liên tục , không có động tĩnh gì , hắn hét lớn tên cậu , vẫn không có hồi âm. Quá tức giận , hắn đá bay chiếc cửa yêu dấu của nhà cậu tạo ra tiếng động rất lớn.

Cả bọn cứ thế đạp lên chiếc cửa mà đi vào .

______________________________
Take nghe tiếng xe đến nhà mình, cạu biết đó chắc chắn là họ. Nghe tiếng chuông cửa liên tục , cậu vui vẻ cố gắng ngồi dậy để mở cửa nhưng cậu lại không đủ sức...

Đành nằm im ở đó , để mặc họ kêu ở bên ngoài , cậu nghĩ không thấy hồi âm với ngôi nhà không ánh sáng , họ cũng sẽ dừng lại và trở về nhà thôi .. Nghĩ đến đấy , nước mắt cậu không tự chủ mà chạy dài trên má , không cách nào ngừng lại.

Thế nhưng 5s sau đó cậu lại nghe tiếng cửa nhà đổ rầm xuống...

"Bọn họ đến rồi!.. Tuyệt thật!"
______________________________

End C17

Ặc-- chuỗi ngày chăm bệnh bắt đầu!

Lười quá rồi ạ:<< xin lỗi m.n nhiều lắm!

Lười soát chính tả , mấy cô soát hộ tôi ạ..

09:48 A.M | 02/08/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net