Chương 2: Hiệu sách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đã gào mồm đến khàn cả cổ thì Takemichi thấy rất mệt. Phải nói là vô cùng mệt. Vì vậy cậu trở lại giường nằm dài trên đó, hai chân vẫn còn chạm sàn nhưng lười quá nên cậu để vậy luôn.

Định rằng sẽ chợp mắt một chút cho tỉnh táo lại thì ngoài cửa đã có người gõ vào và gọi cậu thức dậy. Lúc này Takemichi mới để ý đến ánh sáng phía sau tấm rèm cửa sổ đã sáng hơn khi nãy khá nhiều.

Chán nản bảo người bên ngoài vào đi, Takemichi nằm trên giường vẫn chưa có ý định ngồi dậy để người ta hầu hạ cho mình.

Mấy người hầu đều là lần đầu thấy tiểu hầu tước như vậy nên có chút hoang mang. Mỗi buổi sáng cậu đều rất hăng hái để chuẩn bị đi gặp Shinichiro cơ mà, sao hôm nay trông chán đời thế?

Trưởng hầu nữ chăm sóc cho cậu từ bé thì vẫn bình tĩnh đứng cạnh giường nhìn Takemichi đang lười biếng nhắm nghiền hai mắt. Bà đưa tay nâng gọng kính, điềm đạm hỏi.

"Tiểu hầu tước, hôm này ngài có kế hoạch gì?" 

"... Xuống thị trấn."

Như đã quá hiểu cậu nên bà nói luôn ý định kế tiếp: "Để mua hoa cho ngài công tước nhỉ?"

"Không. Đến thư viện."

Có hơi bất ngờ nhưng trưởng hầu nữ vẫn gật gù, lại nói: "Là mua sách sao, hẳn ngài công tước sẽ hài lòng hơn đấy."

"...." Đôi mắt đang nhắm nghiền của Takemichi cuối cùng đã không nhịn được nữa mà mở ra rồi phóng về phía trưởng hầu nữ một tia lạnh lẽo. "Một câu hai câu đều công tước, chọc điên tôi chắc."

"Ôi trời." Trưởng hầu nữ cảm thán một câu.

Mấy cô hầu đứng bên cạnh cũng tròn xoe đôi mắt nhìn về dáng vẻ giận dữ như mèo con của Takemichi.

"Tiểu hầu tước-"

"Đã chính thức-"
"Từ bỏ ngài công tước rồi??"

"Thật chúc mừng cho ngài."

Trưởng hầu nữ vỗ tay hẳn bốn cái với Takemichi, mấy cô hầu đứng bên cạnh bà cũng vỗ tay hoan hô theo.

Nhìn đám người hầu dường như chẳng xem mình là chủ này khiến Takemichi nhăn mày muốn nói nhưng lại thôi. Dù sao họ cũng nói đúng ý cậu, ai rảnh đâu mà đi theo đuổi cha nội chẳng yêu mình cơ chứ.

"Phải sớm nói với ngài hầu tước để hai bên hủy hôn ước nhé thưa tiểu hầu tước." Trưởng hầu nữ sau khi vỗ tay chúc mừng thì hơi cúi người nhắc nhở cậu.

Takemichi hơi ngơ ra. "Hôn ước?" Sau đó, khi đã nhớ được chuyện từ vài câu ngắn ngủi trong tiểu thuyết thì cậu mới gật gù "à" một tiếng.

"Nếu ngài đã tỉnh rồi thì nên rửa mặt thôi. Ngài hầu tước và phu nhân đều đang đợi để dùng bữa đấy ạ."

"Ờ, ừ..."

Takemichi được ba hầu nữ bưng nước rửa mặt đánh răng tại chỗ rồi thay đồ cho mình cũng không hề thấy ngại. Dù sao mặt cậu cũng dày, ở thế giới cũ cậu cũng thường để Chifuyu chăm mình thế này nên sớm đã quen rồi. Cậu ta ngoài làm một cộng sự ngốc nghếch thì còn kiêm thêm việc làm người hầu mỗi khi cậu lười đến mức chẳng thể nhấc người làm gì nữa. Rửa mặt thay đồ hay gội đầu và kể cả là đút cậu ăn như đút con, cái gì cũng vào tay Chifuyu cả rồi.

Bởi vì Takemichi sẽ xuống thị trấn nên các hầu nữ đã chọn ra bộ quần áo đơn giản nhất cho Takemichi. Một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng cùng quần ống rộng lưng cao. Điểm trên cổ áo cậu là chiếc nơ màu xanh đen do chính tay trưởng hầu nữ thắt lại.

Người hầu mở cửa mời Takemichi vào phòng ăn, cậu đưa mắt nhìn vào hai người đang ngồi trên bàn vẫn chưa động đậy cái gì. Nếu không thấy họ thở thì cậu đã thật sự cho rằng đây là tượng rồi.

"Takemichi, hôm nay chậm chạp vậy?"

Ngài hầu tước đưa mắt nhìn vào đứa con trai vừa ngồi xuống ghế ở đối diện. Hiếm khi thấy nó ăn mặc giản dị nên có hơi nhướng mày rồi nhìn về phía trưởng hầu nữ đứng ở phía sau.

Bà chỉ lắc đầu một cái để trả lời cho cái nhìn đó của ông. Hầu tước cũng không nhìn bà nữa, trực tiếp hướng về phía Takemichi đã bắt đầu dùng bữa.

"Hôm nay con sao thế?"

"Ầy, không sao cả."

Cậu không có quá nhiều kí ức về thế giới này và cậu cũng không rảnh để nói chuyện hay làm bất cứ việc gì theo quy củ ở đây cả. Nói chuyện với ngài hầu tước đây lại càng không. Dù sao cũng không phải ba ruột của cậu.

Phu nhân thấy con trai mình ngày hôm nay thật sự không bình thường. Ngài hầu tước chưa ăn mà cậu đã ăn trước, nói chuyện cũng chẳng có lễ nghĩa gì hết cả. Chẳng lẽ đã yêu đến hỏng đầu rồi sao?

"Phải rồi, thưa ngài hầu tước."

"... Nói đi." Bỏ qua việc Takemichi không gọi ông là ba như mọi ngày, hầu tước Hanagaki vừa cắt thịt trên dĩa vừa đợi xem đứa con trai này định nói gì.

"Hôn ước của nhà mình với nhà công tước sớm nên hủy thôi."

Leng keng. Là tiếng va chạm của dao nĩa với dĩa đồ ăn trên bàn. Cả ngài hầu tước lẫn phu nhân đều sốc đến chẳng còn quan tâm lễ nghi nữa. Vội vàng đứng dậy rồi đi về phía con trai.

"Shinichiro chọc giận con sao? Cậu ta nói gì thế, hay là đã làm gì con rồi?"

Phu nhân lo lắng bấu chặt lấy hai vai Takemichi trong khi cậu còn đang thờ ơ nhai đồ ăn trong miệng. Ngài hầu tước đứng bên cạnh con trai và vợ, nhìn không được cảnh này nên lại quay sang nhìn trưởng hầu nữ.

"Ngài ấy như vậy từ sáng rồi ạ."

"Takemichi, mau nói mẹ nghe đi. Cái cậu Shinichiro ấy làm con buồn lòng cái gì đúng không? Mẹ đưa con đến đó làm rõ một lần rồi hủy hôn nhé!"

Cuối cùng cậu cũng nhớ ra, Shinichiro vào thời gian này vẫn còn khá tốt với cậu. Ít nhất cũng không hề vứt quà của cậu đi hay là đốt xé thư tình cậu gửi tới. Lâu lâu còn mua quà rồi tặng cho cậu không nhân dịp gì nữa. Hai vợ chồng hầu tước đều cảm thấy rất ổn nên chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của hai người.

Chỉ là con mắm tình yêu luôn quật người ta vào những lúc quan trọng nhất. Hai ngày trước khi lễ cưới của cậu và anh diễn ra thì Shinichiro gặp được nữ chính và rơi vào lưới tình. Motip xàm cứt này vẫn là từ chối hiểu. Ghét nhất mấy thằng lật lọng vào phút cuối nên dù trước đó Shinichiro có tốt thế nào thì Takemichi vẫn thấy ghét.

Takemichi nuốt đồ ăn trong miệng, thản nhiên đáp lời vị phu nhân đang lo lắng cho mình.

"Anh ta chẳng làm gì cả, con hết thích rồi nên không muốn cưới nữa."

"Ồ, chỉ vậy thôi à." Phu nhân thở phào nhẹ nhõm rồi đi về chỗ ngồi của mình. Chuyện sau đó bà để cho chồng giải quyết.

"Nếu muốn hủy hôn thì hai đứa hẹn gặp nhau rồi kí giấy đi. Dù sao hôn ước cũng là hai đứa tự làm tự kí, ta chỉ là người chứng nhận thôi."

Takemichi cảm thấy thật phiền phức. Gặp cái người kia rồi liệu cậu có giận đùng đùng lên rồi cầm cái gì đó ném vào mặt anh ta xong mắng "đồ chó chết" không? Biết là hai nhà thân nhau nhưng chuyện như vậy mà xảy ra thì cũng không ổn lắm. Cậu còn muốn sống yên ổn dài dài để mà tìm cách quay lại thế giới cũ nữa.

Sau bữa ăn sáng muộn của nhà hầu tước thì Takemichi lên xe ngựa để xuống thị trấn. Cậu từ chối việc để kị sĩ đi cùng mình rất quyết liệt nên bọn họ có đi theo thì chỉ đi ở chỗ mà cậu không thể thấy họ. Takemichi biết điều này nên đã cắt đuôi bọn họ ngay sau đó.

Khi đã xác nhận được đám kị sĩ không còn ở phía sau mình thì Takemichi mới thoải mái mà bỏ mũ trùm đầu xuống rồi đi vào một hiệu sách ở cuối ngõ.

Tiếng chuông cửa vang lên cái âm thanh trong trẻo, người bên trong vẫn chẳng hề mảy may quan tâm đến cậu muốn tìm hay mua gì. Hiệu sách này có hơi bụi bặm, cơ mà đối với đứa đến cả tắm còn lười như Takemichi thì cậu thấy nơi này bình thường. Không có gì đáng khinh cả, cứ coi như người làm ở đây cũng lười là được.

Cậu tiến về quầy thu ngân, nhìn vị nhân viên đang ngửa đầu lên ghế ngủ đến ngon lành khiến Takemichi càng muốn đánh thức hắn dậy. Cậu đưa tay nhấn vào cái chuông trên bàn ba lần liên tiếp. Người kia đang ngủ trên ghế cũng phải giật mình ngồi thẳng người dậy. Theo phản xạ mà nói ra câu chào như một thói quen.

"Xin chào, ngài đây muốn tìm gì ạ?"

"Một quyển sách cùng một ly bia." Takemichi theo trí nhớ mà trả lời.

"Ồ, ngài muốn quyển sách thế nào?"

"Có thể mở ra chân trời tri thức." Đúng là rảnh rỗi, mật mã gì mà xàm thế không biết.

"Sách của ngài đây." Người kia cầm ra một quyển sách trông hết sức tầm thường đặt lên bàn cho cậu, nói tiếp. "Mời ngài qua kia để lấy bia ạ."

Takemichi lười đáp lời, cầm lấy quyển sách rồi theo hướng ngón tay người kia chỉ mà đi tới. Mở cánh cửa và đi vào, không gian nhỏ hẹp và ở trong chẳng có gì ngoài sách. Takemichi hướng tới một vị trí trống trên tủ sách, cứ vậy mà đặt quyển sách vào đó.

Một vòng tròn ma thuật từ dưới chân Takemichi phát sáng lên, trong chớp mắt đã đưa cậu đến một căn phòng khác.

Nhìn người đang ngồi trên bàn đọc gì đó, Takemichi chẳng thèm chào hỏi đã đi lại chỗ ghế sô pha ngồi trước. Người kia thì vẫn im lặng đọc mấy thông tin vừa nhận được.

"Biết tôi là Takemichi được rồi, sớm muộn gì cũng rời đi."

Cậu nhàm chán nhìn hắn ta, tự rót cho mình tách trà rồi nhăm nhi mấy chiếc bánh quy có sẵn trên bàn. Vị ngọt nhẹ, phần lớn là đắng.

Mà người kia khi nghe Takemichi nói vậy cũng bỏ tờ giấy xuống, đứng dậy đi về phía đối diện cậu mà ngồi xuống.

"Một linh hồn lang thang đến sai chỗ?"

"Chắc thế? Dự định của tôi gặp chút vấn đề." Takemichi khoanh tay nhìn người đối diện. Vì hắn dùng ma thuật nên cậu chẳng thể nhìn rõ được khuôn mặt kia trông thế nào cả. "Có cách nào quay lại không?"

"Trường hợp của cậu là lần đầu tiên tôi gặp đấy, nghĩ xem có cách không?"

"Tôi tưởng phù thủy thì cái gì cũng biết chứ."

Người kia hơi nhăn mày, cũng may là Takemichi không thấy. Nếu không thì đã bị cậu cười thẳng vào mặt đầy khinh bỉ rồi.

Takemichi đặt lên bàn một túi tiền, đống tiền vàng sáng chói ấy trong mắt người khác chính là đồ quý nhưng đối với vị phù thủy kia thì chẳng là gì đặc biệt cả. Takemichi mặc kệ điều đó, nói tiếp.

"Cho tôi mấy quyển sách có khả năng nhất đi."

"Cậu nghĩ có thể đọc được chữ của mấy quyển đó sao?"

"Không thử sao biết được?"

Cậu đá chân mày nhìn về người đối diện, trong lòng thì có hơi khó chịu rồi đấy. Chẳng nhìn được nét mặt hắn khiến cậu không biết nên đối đáp thế nào cho vừa cả.

May là vị phù thủy kia cũng muốn xem thử trình độ Takemichi đến mức nào khi là một linh hồn lạc đường. Búng tay một cái, hai quyển sách đã xuất hiện trước mặt cậu.

Takemichi cầm lên một quyển, lật ra mấy trang đầu thì hơi nhăn mày. Tiếng Pháp, cậu ngán nhất cái thứ tiếng này. Dù không thể đọc thành lời nhưng cậu vẫn hiểu, xem như còn may.

Vị phù thủy kia thấy cậu đọc được liền nổi lên chút hứng thú, hắn dành lại hai cuốn sách rồi nhìn Takemichi đang không vui đánh mắt về phía mình.

"Tôi không nhận tiền, cậu kể tôi nghe về nơi của cậu đi."

"Một thế giới hiện đại, phương tiện đi lại là mấy chiếc xe làm từ động cơ hoặc nhiên liệu chứ không phải mấy con ngựa điên ngoài kia."

Cậu chỉ nói đến đó rồi im lặng luôn, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người đối diện dù chẳng thể thấy gì.

"... Chỉ vậy?"

"Ai rảnh đi kể hết cho cậu chứ? Chưa biết được quyển sách có hữu dụng với tôi không nữa."

"Vậy cậu ngồi đây đọc đi, xong rồi thì kể tôi nghe."

Thấy cũng không có vấn đề gì nên Takemichi gật đầu đồng ý, quyển sách được trả về tay cậu. Takemichi ngồi trên ghế, vừa đọc sách vừa nhâm nhi tách trà và bánh. Người đối diện cũng cầm quyển sách khác lên đọc để đợi cậu. Hiệu sách ở bên ngoài sớm đã đóng cửa vì hắn không nhận thêm khách vào hôm nay nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net