Chương 27: Vu oan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác cả người đều nhức nhối, xung quanh lại một mảnh tối đen không biết ánh sáng ở phương nào để mà lần mò. Takemichi chỉ biết hiện tại mình đang nằm trên mặt sàn gỗ có chút ẩm mốc và hai mắt đều không thể nhấc lên nổi.

Cậu ngửi thấy một cái mùi tanh tưởi cứ vờn quanh đâu đây. Nó giống như cái mùi mà cậu đang nghĩ. Nhưng Takemichi thật sự mong là nó không phải vậy.

Cậu cứ nằm ở đó, không biết đã trôi qua bao lâu mà cuối cùng cũng có sức để mở mắt và chống tay ngồi dậy.

Cho dù đã mở mắt thì nơi này vẫn tối om, cậu chỉ có thể lờ mờ thấy được bóng dáng ai đó đang ngồi gục đầu trên ghế. Vẫn không rõ là ai, nam hay nữ.

Tiếng phá cửa vang lên khiến Takemichi giật mình. Mắt không kịp quen với ánh sáng nên phải nheo lại, đồng thời tay cũng đưa lên che chắn.

Ngay lúc này Takemichi mới chú ý thấy tay mình bị dính thứ gì đó. Lúc cúi đầu nhìn, còn chưa kịp bất ngờ thì những người xông vào ban nãy đã đến và bắt gọn lấy cậu.

Takemichi nào có sức vùng vẫy, chỉ có thể để mặc cho họ muốn làm gì thì làm. Bản thân thì nhìn đến cái người đang ngồi gục trên ghế. Dù cửa đã mở nhưng chỗ cậu nhìn đến vẫn hơi tối, khó để mà nhìn hết được cái người đang ngồi trên ghế kia.

Một bên chân vẫn còn chảy đầy máu, hai tay bị trói chặt ở phía sau. Là một thanh niên...

"Chifuyu!?!"

Lần này Takemichi thật sự kích động. Cậu cố gắng vùng mình thoát khỏi tay của hai người lính bên cạnh, dẫu vậy so với một tên trói gà không chặt như tiểu hầu tước thì hai tên lính được rèn luyện thường xuyên kia vẫn mạnh hơn rất nhiều.

"Xem ai đây?" Người bên ngoài đã bước vào, đánh mắt nhìn đến Chifuyu ở trên ghế một cái rồi chậm rãi liếc về phía Takemichi. Nghiến răng nói: "Con trai của Hanashi."

Gã thật sự khó chịu khi Hanashi lại có một đứa con trai lớn lên thành thế này. Bà ấy rõ ràng là một người mẹ tốt, đáng ra cũng nên có một đứa con trai ngoan ngoãn mới phải.

Takemichi muốn cãi lại vì cái thái độ khó chịu đó của Izana. Nhưng điều cần ưu tiên hiện tại là trị thương cho Chifuyu nên cậu không thể kéo dài thời gian được.

Một tên lính lúc nãy đi vào căn phòng nào đó bây giờ đã trở ra. Nghiêm chỉnh đứng trước mặt Izana.

"Báo cáo, người đã chết rồi. Một vết dao đâm vào tim cùng một vài xô xát bên ngoài. Hiện vẫn cần mang về điều tra."

"Người bị thương là con trai nhà bá tước Matsuno. Chân bị nặng, còn lại ổn!"

Izana gật đầu một cái với lời báo cáo kia. Không nhanh không chậm mà đưa ra mệnh lệnh.

"Đưa thi thể về, trị thương cho tên đó rồi cho người canh giữ. Còn tên này." Vừa nói gã vừa nhìn đến Takemichi với ánh mắt hằn học. "Lấy lời khai rồi tạm giam."

"Rõ!"

Sau đó, Takemichi chỉ kịp nhìn mấy tên lính đưa Chifuyu vào xe ngựa. Xong cũng đã bị người ta bịch mắt lại và đưa vào chiếc xe ngựa khác.

"Thưa ngài, không cần trói sao?"

Nói là trói nhưng thật ra cũng chỉ là đeo vào một chiếc vòng tay có khả năng vô hiệu hóa ma thuật và bắt người nào muốn chạy một cách đơn giản mà thôi. Cho dù là quý tộc thì cũng không hề biết điều này.

"Tên đó vô dụng sẵn, không cần."

Nói rồi Izana cũng bước lên xe ngựa, mặc kệ vẻ mặt ngơ ngác của tên cấp dưới.

Bởi vì mắt bị che đi nên mọi giác quan còn lại của Takemichi đều được nâng cao. Khi có người bước vào cậu cũng nghe thấy, dù tiếng động không quá lớn nhưng mơ hồ vẫn nghe và cảm nhận được. Người đó ngồi đối diện và dường như đang nhìn chằm chằm vào cậu.

"Cậu tốt nhất nên nói hết những gì đã biết thì may ra còn được giảm tội."

"Đừng nói chuyện nực cười." Takemichi khó chịu nhắc nhở. "Tôi chỉ mới là bị tình nghi, chưa từng làm gì có tội. Nói chuyện với ai cũng đều nên chú trọng lời của mình đi."

"Tốt thôi. Hãy chắc rằng cậu đang nói thật đi."

"Nếu đã không tin tưởng thì ngay từ đầu đừng nói chuyện. Tự điều tra, mắt thấy tai nghe rồi tự tin."

Izana im lặng không đáp. Vẫn là lần đầu đối diện với một Takemichi cứng rắn thế này.

Hai người cứ vậy mà lần nữa chung xe ngựa. Lần nữa im lặng không nói với nhau câu nào.

Cho đến khi xe ngựa chạy vào tòa tháp, Takemichi gặp chút khó khăn khi đi xuống xe ngựa nhưng rồi vẫn trót lọt không sao. Một tên nào đó do Izana điều ra đã hướng dẫn cậu đi đến một tầng hầm.

Nơi đây ngập mùi kim loại, lại còn pha chút mùi thuốc lạ mà cậu chưa từng ngửi qua.

Cậu được mời ngồi xuống một cái ghế. Takemichi có thể mơ hồ cảm nhận được nguồn ma lực từ cái ghế này, nhưng không nhiều lắm.

Khi được hỏi cái gì Takemichi đều thành thật trả lời, nhưng khi hỏi lí do vào rừng thì cậu lại im lặng. Do đó mức độ bị nghi ngờ của cậu vẫn còn đó, không được giảm đi chút nào. 

Dường như người lấy lời khai của cậu đã có chút khó chịu. Hắn đứng dậy, rời khỏi phòng một lúc lâu thì mới quay lại. Người bên ngoài chẳng hiểu sao lại đập cửa rất hoảng loạn, Takemichi cảm thấy mình sắp gặp nguy hiểm.

"Làm phiền rồi."

Tên kia chỉ thông báo như vậy rồi cầm lấy tay của Takemichi, đeo vào cổ tay cậu thứ kim loại lạnh lẽo. Cũng chính vì nó, sức lực vốn chẳng được bao nhiêu của cậu đã cạn kiệt. Trong người cũng nhộn nhạo khó chịu. Rất nhanh đã phun ra một ngụm máu lớn lâu ngày bị kìm hãm.

Sau đó, cậu không rõ là đã xảy ra những gì. Chỉ nhớ rằng khi ngã xuống thì khá đau.

.

.
.

"Izana, anh hẳn cũng rõ Takemichi dù có thế nào cũng sẽ không hại người!"

Cái giọng oang oác như gà mẹ bảo vệ con ấy thật có chút ồn. Nhưng là ồn với Izana thì đúng là gan trời.

Vậy mà Izana lại không mấy để tâm đến thái độ đó. Chỉ từ tốn nhắc nhở.

"Tao chưa từng nói nó giết người, nó chỉ đang bị nghi ngờ vì là người duy nhất không bị gì trong căn nhà đó."

"Vậy sao anh không giao cậu ấy cho em?"

"Lúc đó mày còn việc quan trọng, đừng có đòi hỏi."

"Nhưng mấy tên kia làm gì biết vấn đề của Takemichi, anh không thấy hiện tại cậu ấy còn chưa tỉnh sao?"

Kakucho vẫn cực kì không đồng ý với thái độ hờ hững này của Izana. Gã rõ ràng biết đây là con trai yêu dấu của Hanashi, đáng ra nên cẩn thận hơn với sức khỏe của cậu mới phải. Vậy mà lại giao cho mấy cái tên thiếu kiên nhẫn dưới tầng hầm tra khảo, khác nào giao trứng cho ác.

Mà Takemichi rốt cuộc vẫn không chịu được tiếng ồn cứ văng vẳng bên tai nữa. Từ từ mở mắt rồi nhìn sang chỗ hai người đang nói chuyện.

Kakucho nhanh chóng nhận ra cậu đã tỉnh, không nói gì thêm với Izana nữa mà quay sang hỏi hang cậu.

"Ba- Takemichi, còn chỗ nào không khỏe không?"

"Đều ổn."

Takemichi nâng tay, không còn thấy cái vòng kim loại trên nơi cổ tay mình nữa. Đó có vẻ là công cụ gì đó khiến cậu tiếp tục bị ma thuật đen khống chế... Chẳng hạn như vô hiệu hóa ma thuật bảo vệ trên người cậu?... Mà tiểu hầu tước có cái loại ma thuật bảo vệ đó sao?

Mỗi lần cậu phá cái gì liên quan đến thời gian thì ma thuật đen trong người đều sẽ phát huy tác dụng. Chỉ có thể chờ đến khi Kisaki giúp thì mới hết được. Xem ra trong người tiểu hầu tước thật sự có gì đó đang bảo vệ cậu ta.

"Takemichi, không thể nói lí do vào rừng sao?"

"Các người không hiểu." Takemichi trực tiếp từ chối nói đến chuyện này, hỏi sang điều mình quan tâm. "Chifuyu thế nào rồi?"

"Bị xóa kí ức, chỉ nhớ đêm qua đang soạn đồ chuẩn bị đi gặp cậu."

Izana trả lời, trên mặt còn đọng lại nụ cười mang chút chế giễu. Gã muốn xem nếu không có kí ức của Chifuyu thì cậu có thể làm gì.

"Vậy thi thể kia thế nào, biết được thời gian chết chưa?"

Takemichi hỏi, đồng thời cũng chống tay từ từ ngồi dậy.

Nhắc đến đây Izana lại có chút bực bội. Không thèm trả lời. Kakucho thấy vậy cũng cất lời thay.

"Vẫn chưa, đang đợi người có chuyên môn về xem lại."

"Hờ, chỗ này thiếu nhân lực quá đấy."

Nghe vậy Izana càng thêm khó chịu. Không đứng ở đây nữa mà xoay người rời đi.

Kakucho cũng không vội đuổi theo mà ở lại với Takemichi thêm một chút.

Mối quan hệ của hai người dường như không hề xấu, Kakucho có thể ở lại đây hỏi han quan tâm cậu thì hẳn tiểu hầu tước khá thân với hắn. Thật tốt...

"Chuyện nhân lực ở đây mày đừng nên nhắc thì hơn, dạo trước vừa có kẻ đột nhập, bao nhiêu người giỏi đều bị giết không ít rồi."

Chuyện này hình như trong sách chưa từng nhắc đến. Đúng là không thể quá tin tưởng vào cái loại tiểu thuyết ba xu này được mà, toàn vây quanh chuyện yêu đương là chính.

"Đặc điểm của kẻ đó thế nào?"

"Trùm kín, nhìn qua thì chắc là nam."

Thấy Takemichi trầm tư như đã gặp qua người đó thì Kakucho có chút vội. Hắn vừa lo lắng vừa muốn biết xem Takemichi có thật đã gặp qua người nào đáng nghi như vậy chưa.

"Mày gặp rồi sao?"

"Lúc đi ngoài thị trấn từng đuổi theo, cũng trùm kín như vậy. Nhưng tao cảm thấy đó là nữ."

Takemichi thật lòng nói ra suy nghĩ của mình. Dù vẫn thiếu chứng cứ để xác nhận nhưng rất có thể là một người cải trang thành hoặc đó là cả một nhóm người. Hai hướng này đều đi thẳng đến việc bọn họ rất chuyên nghiệp. Có thể xâm nhập vào tòa tháp này và giết đi không ít người giỏi của Izana, lại còn dưới con mắt của nhà hầu tước, cả gan có hành động muốn hại con trai duy nhất của ngài.

"Xem ra mày cũng gặp nguy hiểm. Tốt nhất nên ở lại đây vài ngày luôn đi." Kakucho khuyên nhủ.

"Không, tao còn có việc. Phải giải quyết xong sớm nhất có thể."

Người cần gặp thì hẳn là người bị giết kia rồi. Tốn công sức đi cả một đoạn đường dài như thế, không được gì có lợi mà còn bị nghi oan nữa. Cậu không muốn gặp thêm cái chuyện chó má gì nữa đâu. Quá phiền rồi.

Ngay lúc này cửa lại mở. Izana tiến vào cùng một quả cầu trong suốt. Bên trong không phải món đồ gì xa lạ, gia huy của nhà hầu tước. Thứ được cài trên cổ tay áo cậu. Hôm nay mặc đồ thường, cậu chỉ đơn giản là bỏ vào túi nên vẫn chưa từng kiểm tra lại.

Xem ra, cái người gây chuyện này thật sự muốn cậu giữ cái nồi này đến chết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net