Chương 8: Trang sách cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dãy hành lang u tối được ánh cam nhạt của ngọn đèn tháp sáng. Hai người dạo trên con đường rộng lớn của hành lang, phía trước là một mảnh âm u khiến Takemichi cảm thấy con đường này như không có điểm dừng.

Hiện cả hai đang đến phòng sách để tìm mấy quyển sách cần thiết cho chuyến trở về của Takemichi. Cậu nghĩ nhà công tước luôn được vua tặng quà ban thưởng đủ thứ thì hẳn sẽ có gì đó có giá trị hơn nhiều so với chỗ của Kisaki. Hoặc không? Cậu cũng chẳng biết nữa, nói chung là chỗ nào lấy được thì lấy.

Shinichiro mở cửa phòng thư viện, bên trong dù ít có người ra vào nhưng vẫn được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp. Anh với tay tìm đến công tắc rồi bật đèn lên, cả căn phòng rộng lớn mới ban nãy còn tối thui giờ đây đã được thắp sáng. Nhờ đó mà Takemichi cũng thấy được số kiến thức rộng lớn đang được cất chứa ở đây.

Nếu không phải nơi này được xây trong nhà mà là ở một khu riêng biệt thì Takemichi sẽ cho rằng đây là một cái thư viện thực thụ chứ không phải phòng sách bình thường đâu. Mắc gì mà phải làm rộng đến thế này nhỉ, có ai dùng nhiều đâu.

"Em muốn tìm sách gì?"

Shinichiro đi đến một chiếc bàn, bên trên có quyển sổ ghi chú từng nơi của các quyển sách đã được phân loại.

Takemichi lười giải thích nên tự mình đến xem cùng anh. Hai người đứng kế bên nhau, Shinichiro chỉ cần cúi đầu liền có thể thấy đôi gò má của cậu thấp thoáng sau lớp tóc vàng dày xoăn bồng. Trông thật mềm mịn, muốn hôn một cái ghê!

Takemichi chẳng biết được mong muốn nhỏ nhoi của Shinichiro, vì đã biết được vị trí sách mình cần tìm nên cậu liền xoay người rời đi. Shinichiro đứng lại tại chỗ một lúc rồi cũng nối gót theo sau cậu.

Anh thật sự bất ngờ khi biết cậu muốn tìm sách đọc. Trước kia chỉ cần nhìn thấy sách là cậu đã sợ ra mặt rồi, huống gì bây giờ lại tự mình đi tìm sách để đọc như vậy. Anh còn nhớ kỉ lục đọc sách của Takemichi là năm trang, sau năm trang cậu liền nằm dài ra bàn ngủ hoặc mè nheo đủ thứ với mình. Mỗi lần như vậy anh đều dễ dàng cho qua và không trách phạt gì cả. Ai bảo cậu đáng yêu làm gì chứ.

Vừa nhớ lại mấy lúc đó Shinichiro đã không kiềm được mà mỉm cười. Anh đưa mắt nhìn đến Takemichi đang lựa sách ở phía trước, thật không hiểu được là vì cái gì cậu lại thay đổi thành thế này.  Rõ là mấy ngày trước còn nói chuyện rất vui vẻ cơ mà.

Trong khi Shinichiro còn đang bận suy nghĩ thì Takemichi đã tìm được một cuốn sách khá thú vị. Chữ viết tay này có một vài nét rất giống cậu, chỉ tiếc là cậu không đọc được chữ mà người này dùng.

Đôi mày cậu hơi cau lại với nhau, tay nhanh chóng lật giở mấy trang sách để tìm số năm phát hành của quyển sách. 265, một con số trông có vẻ xa.

"Shinichiro, bây giờ là năm mấy?" Cậu vô thức gọi tên anh thay vì ngài công tước như trước đó.

Cũng nhờ cái vô thức đó mà Shinichiro đã vui vẻ chịu đáp lời cậu. 

"Năm nay là 385 rồi, sao thế?"

"Cuốn sách này đã lâu như vậy, sao trông mới thế?" Takemichi hơi ngạc nhiên hỏi, không hề biết rằng câu hỏi của mình ngu ngốc đến cỡ nào.

Mà Shinichiro không vì chút ngu ngốc ấy mà cười cậu. Vẫn kiên nhẫn như mỗi lần giải đáp thắc mắc của cậu.

"Vì cuốn sách được yểm ma thuật bảo vệ cấp cao, cứ 100 năm lại yểm một lần thì sách vẫn sẽ như mới." Dừng một chút để nhìn biểu cảm đầy thích thú của Takemichi, Shinichiro có chút ghen tị vì hiện không còn được cậu chú ý như quyển sách nữa. "Nếu em để lố thời hạn thì quyển sách sẽ trở về đúng dáng vẻ ban đầu của nó. Mục nát, mờ chữ."

"Ồ..."

Takemichi gật gù như đã hiểu, nhưng chữ của 120 năm trước không có trong kiến thức của tiểu hầu tước. Cậu không thể đọc được.

"Anh biết đọc chữ của quyển sách này không?"

"Anh không, người viết cuốn sách này đã dùng chữ la mã cổ ở năm 20, chỉ vài người mới đọc được thôi. Mà vài người đó đều đã mất tích hoặc chết cả rồi."

Người này viết sách mà sợ ai đọc được à? Sao hay làm khó nhau thế.

"Nếu em muốn đọc thì vẫn có sách dạy chữ la mã cổ, nhưng nó thật sự rất khó hiểu."

"Đều được, đi lấy thôi."

Takemichi gập quyển sách trong tay lại, ngọn lửa ý chí trong lòng đã bừng cháy và hét lớn rằng cậu nhất định sẽ đọc được chữ này! Chỉ cần cậu đã muốn, không gì là không thể!

Shinichiro không biết cậu có thể giữ ý chí đó đến khi nào nhưng vẫn chiều theo cậu mà dẫn đến vị trí của quyển sách dạy chữ la mã cổ.

Trong lúc đi đến Takemichi cúi đầu xem qua mấy trang sách dù cậu không hiểu được gì cả. Takemichi vẫn có một niềm tin rằng sẽ có con chữ nào đó mà cậu biết, giống như hai quyển sách mà Kisaki cho cậu vậy, mối liên hệ giữa thế giới của cậu và nơi này rất gần nhau. Cậu tin rằng quyển sách này có thể giúp ích được cho mình!

Hai người dừng lại trước một kệ sách, dù chỉ có mấy quyển nhưng vẫn được đặt riêng ra thế này cũng đủ biết được độ đặc biệt của nó.

Shinichiro lấy ra quyển sách căn bản nhất cho cậu, tò mò muốn biết cậu sẽ học bằng cách nào đây. Chữ viết này không có giáo viên giảng dạy, cậu cũng không phải người có kiến thức nền từ trước. Vậy tại sao lại muốn học nó như thế?

Lật ra trang đầu tiên của quyển sách, Takemichi có thể nhận ra thứ tự chữ cái của nó có vẻ giống với bảng chữ cái tiếng anh. Nhưng vẫn không chắc chắn được điều gì nên vẫn phải tìm hiểu kĩ.

"Em định đọc tới khi nào?"

Shinichiro đứng phía sau cậu, bản thân đã quá nhàm chán khi phải cố gắng đọc hiểu những con chữ đó. Anh dành thời gian hơn hai năm chỉ để học được thứ tự của 26 bảng chữ cái đó, cuối cùng khi ghép lại vẫn không hiểu được gì.

Lúc trở về bàn Takemichi có vô tình làm rơi quyển sách. Cậu vội đưa tay đỡ lấy nó nhưng cũng đồng thời khiến quyển sách bị rơi mất trang bìa bên ngoài.

Đôi con ngươi cậu mở to khi nhìn thấy bìa trong của quyển sách, con chữ đã phai mờ đi không ít vì không được yểm ma thuật bảo vệ như tấm bìa bên ngoài của sách. Đến cả Shinichiro khi nhìn thấy một bìa sách khác cũng bất ngờ không thôi. Anh cầm nó suốt bấy lâu nay, vậy mà lại không biết được bí mật này của nó.

Mà chữ của bìa sách đó anh vẫn không đọc hiểu được, nhưng dường như Takemichi hiểu được nó. Thông qua biểu hiện của cậu, anh có thể chắc chắn rằng cậu biết rất rõ về những chữ cái này. Và có khi cậu còn biết cả người đã viết ra quyển sách.

Takemichi đọc xong chữ trên bìa, từ từ kiểm soát lại biểu cảm trên khuôn mặt mình rồi ngồi vào ghế. Thấy vậy Shinichiro cũng không hỏi gì, im lặng ngồi bên cạnh cùng cậu

Hai người ngồi trong phòng thư viện đến khi trời gần tờ mờ sáng. Shinichiro thức đêm đã quen nên không có gì để nói, nhưng nhìn Takemichi nghiêm túc tìm hiểu về mấy con chữ không ngừng nghỉ thì có chút mới lạ. Anh còn tưởng cậu sẽ ngủ quên cơ...

Chữ trên bìa: Gửi Takemichi, con trai ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net