Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tokyo là một thành phố hiện đại cùng với vô số toà nhà cao tầng và bảng hiệu quảng cáo khắp nơi. Với sự phát triển nhanh chóng, nơi đây còn được mệnh danh là thành phố anh hùng khi vô số kẻ thức tỉnh (awakener) học tập và làm việc tại nơi đây. Tiếc thay, Takemichi lại không phải là kẻ may mắn khi cậu vẫn chưa thức tỉnh năng lực của mình dù cậu đã tròn 16 tuổi. Khác với những người bạn cùng độ tuổi, cậu không thể chạy thật nhanh, sức khoẻ tốt hay bất kì tài năng nào.

Điều này khiến cậu trở thành mục tiêu bắt nạt của trường hay là những bữa tiệc xã giao trong gia đình cậu. Cho dù Takemichi xuất thân từ một gia tộc có tiếng nhưng đến cả người bạn cậu cũng chẳng có ai. Takemichi biết rằng bản thân cậu cũng không xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nên cậu chỉ im lặng và chịu đựng mọi thứ.

Takemichi thở dài, cậu đang đứng trước gương và nghĩ đến những điều ấy làm cho khoé mắt cậu đỏ hoe. Cậu nhìn vào cổ tay nhỏ nhắn của mình với vô số vết rạch nổi bật trên làn da trắng ngà và tự hỏi tại sao bản thân cậu lại được sinh ra. Cắt ngang dòng suy nghĩ ấy là tiếng gõ cửa của vệ sĩ của cậu - Haruchiyo.

- Cậu chủ có cần tôi giúp gì không?

    Hắn đứng bên ngoài chờ đợi câu trả lời, Takemichi chỉ nhẹ nhàng mở cửa, bước ra ngoài và lắc đầu rồi đi xuống phòng ăn. Hắn là cậu ấm từ gia đình khá nổi tiếng và có truyền thống làm vệ sĩ cho những người từ gia tộc khác. Điều kì lạ mà cậu thấy ở Haruchiyo chính là kẻ ngạo mạn như hắn lại đồng ý làm vệ sĩ cho kẻ vô năng, điều này làm Takemichi trở nên cảnh giác mỗi khi hắn đến gần.

   Ngồi xuống bàn ăn, đối diện cậu chính là người mẹ mà cậu từng mong bà sẽ yêu thương cậu dù chỉ là một lần. Bà chỉ chăm chú thưởng thức ly trà mà không để ý đến Takemichi cho đến khi anh trai cậu xuất hiện. Mẹ cậu đến chào đón anh ta một cách mừng rỡ:

- Con ngủ ngon không? Mẹ đã kêu người chuẩn bị bữa sáng theo khẩu vị của con đấy.

    Anh chỉ ngồi xuống và ăn, mặc kệ người đối diện liên tục hỏi thăm về cuộc sống hằng ngày hay những thứ nhỏ nhặt. Tại nhìn lén người anh trai mà ghen tị, anh chính là Izana - người nổi tiếng với năng lực phi thường với vẻ ngoài điển trai. Những từ miêu tả về anh hoàn toàn trái ngược với cậu, chính vì thế việc hai người bị đem ra so sánh với nhau là điều khó tránh khỏi. Cảm thấy bản thân bị nhìn lén, Izana tức giận quay sang lườm cậu:

- Ngươi muốn gì?

    Cậu vội vã quay mặt đi rồi đứng lên chào hai người rồi rời đi. Mẹ cậu thở dài:

- Thằng nhóc đó là không biết điều, con đuengf quan tâm đến nó.

Izana chẳng hề để ý đến bà mà đứng lên và đi ra khỏi phòng ăn.

Lúc Takemichi chạy ra khỏi nhà, cậu nhận ra bản thân đã để quên cặp sách ở phòng ăn. Cậu cầm điện thoại lên và nhìn vào danh bạ chỉ có hai người: bạn thân của cậu là Chifuyu và Haruchiyo.  Phân vân một lúc, cậu cất điện thoại đi vì cho dù cậu có đi học hay không thì cũng chẳng có người quan tâm. Đúng lúc đó, một tin nhắn kì lạ được gửi đến cho cậu, nội dung là về việc bản thân cậu có chán ghét thế giới này hay không. Cậu lưỡng lự một hồi rồi trả lời, tiếp theo người lạ ấy liền gửi cho cậu một liên kết dành cho những ai muốn thoát li khỏi thực tại. Takemichi tặc lưỡi và cho rằng đó chỉ là tin rác rồi cậu đi tìm một tiệm trà để ở đến chiều.

Cho đến khi bên ngoài không còn được bao phủ bởi ánh nắng mặt trời, Takemichi mới bắt đầu từ từ đi về nhà. Trên đường, cậu nhận ra vô số cuộc gọi nhỡ từ Haruchiyo, cậu chỉ biết cười khổ khi không một tin nhắn đến từ gia đình cậu hỏi về việc cậu trốn học. Một lần nữa, tin nhắn từ người lạ được gửi đến khiến cậu không khỏi tò mò khi người ấy bảo cậu không nên gặp gia đình cậu.

Takemichi vừa đặt chân vào sảnh thì nghe thấy âm thanh lớn phát ra từ phòng làm việc của cha cậu. Sự sợ hãi bao trùm lấy cậu, Takemichi biết bản thân đã phạm sai lầm lớn nên mới khiến ông nổi điên như vậy. Run rẩy bước lên từng bậc cầu thang, Takemichi ngước nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của mẹ cậu.

- Con làm mất mặt gia đình chưa đủ sao?

    Takemichi cúi đầu xuống và bước qua bà mà không trả lời, cậu cố gắng không tỏ ra yếu đuối trước mặt bà.

    Đi vào phòng làm việc, người đàn ông trước mặt cậu tức giận quăng ly thuỷ tinh trúng đầu Takemichi khiến vài giọt máu rơi nhuộm đỏ áo sơ mi trắng. Ông quát:

- Thằng khốn, tao cho mày tiền ăn học mà mày dám trốn à!?

    Cậu chỉ lẳng lặng đứng nép vào góc mà không nói gì. Cha cậu căm phẫn cầm cây gậy golf lên rồi liên tục đánh vào người cậu. Thấy vậy, Haruchiyo muốn bước vào nhưng bị Izana ngăn nên chỉ có thể đứng ngoài mà không thể phản kháng. Cho đến khi Izana bước vào ông mới ngừng để chào đón anh:

- Con đi học về rồi ư? Đợi tí, ta xừ lý thằng ranh con này rồi ta cùng ăn.

Câu nói ấy như giọt nước tràn ly, Takemichi rơi nước mắt và nhìn cha cậu với đầy sự uất hận.

—————————————
   Xin lũi mọi người vì hong rep comment nha vì tui bận ó 🥹

     Có gì tui sẽ rep sớm nhất có thể....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net