[GiTake] Gửi cho hôm nào tôi buồn và có những stress không thể giải đáp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author : Gi_Gong.

Rating : M.

Warnings : OOC, het, waff, first time, OFC, language, mature themes.

Category : romance.

Parings : Gi Gong × Hanagaki Takemichi.

Status : ongoing, twoshot.

Note : trí tưởng tượng thành tinh đi, hỡi những con dân dấu yêu.

=-=-=-=

Ôi, những cái thu rực nắng, khi sự se se lạnh biến mất, để lại cho thế giới này cả một màu sắc chói chang. Không oi bức như mùa hạ, mà chúng lại khiến ta chìm nghỉm trong sự dễ chịu như ý muốn thuở đầu. 

Tôi lại như cũ cước bộ trên con phố tấp nập mấy hồi, nhìn từng quán xá đóng chặt chốn ở mà lòng dạ buồn thiu.

Chiếc tai nghe có dây trắng muốt tựa chú cò chưa sà mình vào bùn, buông lơi thả lòng thòng bôi bác trước ngực. Tôi mặc kệ chúng mà tiếp tục bước ra khỏi con hẻm cũ cùng cái khẩu trang vải xám nhạt. Đi khỏi tối, chậm chậm thỏa mãn ý muốn dang tay đón nhận ánh sáng của bản thân, tôi bỗng dừng lại hành động, đầu bật ra ý nghĩ muốn ăn hoặc uống lấy một thứ gì đó ngọt ngọt cho vơi đi sự thiếu thốn chợt đến, mà chính tôi cũng chả biết nó có ý nghĩ gì.

Vậy nên, tôi ghé lại vào một tiệm nhỏ bên vệ đường bày bán milk tea.

Kẹo dẻo mua ngoài chợ năm ngàn một gói, thạch đỏ vàng cam cam, bánh oreo v.v. được đặt trong những chiếc hộp nhựa trong suốt đậy nắp bằng một chất liệu nào đó có sơn bạc. Theo tôi thì cái oreo nó sẽ bị mềm, đáng ra thì nên để nó trong một cái gì đó lạnh lạnh để giữ độ giòn tan và sự thơm ngát. Nhưng mà thôi, dù gì tôi về sau cũng chẳng buồn để tâm.

"Chị. Cho em một trà sữa kiwi."

Tôi chọn nó bởi vì thói quen, tại nghĩ là nếu như những quán bé vậy thì làm sẽ không ngon, hoặc có khi là tệ đến mức để lại một nỗi ám ảnh của tôi đến với thức uống yêu thích, cho nên vẫn luôn lấy vị an toàn và phù hợp với bản thân nhất, và nó chính là dương đào. Tôi kế đó đứng đợi chủ quán, chờ chị trong vài phút liền có ngay. 

Động tác tay thật nhanh nhẹn ! Tôi đã thầm cảm thán vậy đấy.

Lại tản chân, môi nhấp từng ngụm mát lạnh và gắt cổ, tôi thường không quá thích đường, bởi vì bản thân biết sẽ lại dựa dẫm vào nó giống lúc bé vì các niềm đau không nơi nương tựa. 

Rột miếng thứ ba cái hết, tôi lúc này mới cảm nhận được nhè nhẹ vị kiwi, chứ thực ra trước đó nó thấy chỉ có mùi siro hóa chất và vị dở dở đến từ vài viên trân châu lạt choẹt.

Chán nản nghiêng nghiêng đầu. Bỗng, tầm mắt tôi đập vào một vỉa hè. 

Nó đối diện nơi tôi đang đứng, cao hơn làn đường rất nhiều, dài cỡ tầm chiều dài thân thể của tôi đem đi nhân hai. Vẫn tựa khi trẻ nít tiến tới, đi qua đường, từ tốn ngắm nhìn từng nhân loại đang băng băng trên đứa em yêu. Tôi biết thật nguy hiểm, phải, thú thực thì tôi chả thèm để tâm mấy đến giao thông, và may thay lần này không bị té ngã, nặng hơn cả thế hoặc được lĩnh hội thêm các câu ca chửi mắng xối xả vì thói quen ngu ngốc nhất quyết đếch bỏ đó.

Bước lên bậc thang, giày tôi gào thét ghét bỏ rằng chúng quá ghồ ghề và phủ đầy rêu xanh hệt ở rừng, nơi tôi từng leo núi. Tôi lại chỗ và quyết định sẽ ngồi trên vỉa hè lát gạch đá đa phần gần rộp hết lên, quay mặt sang kế bên là một cái cây có vẻ già cỗi, sần sùi + nhiều điểm xí hoắc như tôi đây - một đứa con gái gần mười lăm có chút chững chạc hơn bạn bè đồng tuổi.

Thư giãn cảm nhận làn gió mai mang theo nỗi ưu tư của kẻ tự tử, tôi thấy thật thanh bình giữa không gian tấp nập ồn ào ngập ngụa tiếng còi xe. 

Và thật bất chợt, dự tính viết lách tiêu biến cũng tưởng chừng ngay lập tức, não tôi bắt đầu giở thói đào lên mớ suy nghĩ xuẩn bò cũ mèm, ví như : "Lăn từ đây xuống bãi cỏ. Một là chết vì bị xe cán qua do xui xẻo, hai là chết vì đập đầu vào một làn đường nhỏ dưới mảng cỏ lục, và ba là được ai đó cứu."

Tôi không đoán chính mình sẽ may mắn đến mức sở hữu phúc hạnh thứ ba, nhưng chi ít thì cái thứ hai cũng không quá tệ, cùng lắm thì tôi chỉ đơn giản là vào viện lần thứ năm thôi.

Nghĩ là làm, một phát tôi nằm xuống đất, chuẩn bị lăn mình ngay lập tức. Thế nhưng, dường như ông trời nay muốn cho tôi chút thoải mái sau khi nốc sạch tiền trong ví vì ly trà sữa đắt but kém chất lượng mới nãy. 

Chuyện là tôi, bị giữ lại trước khi kịp gục mình bởi một tên đàn ông xa lạ.

Chẳng kịp quan sát tấm nhan sắc mà mai này mình sẽ yêu, tôi cay cay đấm bùm bụp vào bờ ngực cứng cáp ấy. Lát sau, cảm nhận người trên không những chả có chút phản ứng gì mà còn ôm lấy mình, tôi ngẩng mặt.

Say mê, một đối tượng sở hữu vẻ đẹp lãng tử đến kì lạ. Hắn ta có mái tóc đen mun, hơi uốn lượn, lọn thơ tuy chưa đến tầm phụ nữ nhưng trông vẫn thật mềm. Một đôi đồng tử dương trời, hút mất hồn tôi một cách điềm đạm ; góc cạnh khuôn trăng, ria mày bình thường, và sở hữu một giọng nói khiến tôi vừa nghe vào liền biết được đây là người tốt.

"Sao lại dại dột như vậy ?"

Hắn hỏi, nghe man mác sự quan tâm không tên dành tặng kẻ xa lạ. 

Não tôi dậy sóng, lăn tứ lung tung trong đầu, hết quay ra nổi nhạc, lại giở trò ngốc nghếch chọc giận nhân cách thứ hai. Nó điên điên kêu kêu : "How to gây ấn tượng mạnh đối với đờn ông dành cho mụ tâm thần Gigong đây ? Câu trả lời chính là thực hiện dòng suy nghĩ cà giựt cà giật liên hồi vừa nãy !!"

Hỡi ơi ! Tôi vậy mà lăn thật. Chân váy xinh xinh màu chàm mẹ mới mua cho hồi qua cũng theo đó bẩn khiếp, cộng thêm việc nền xanh nọ vừa mới dứt sau cơn mưa thôi nên nó cũng dơ dáy thấy ớn. Đúng là không thể hiểu nổi sóng não thời đó là được kết nối ở đâu, mà sao ngu hơn cả lợn nái thế !!

Vâng, hắn vẫn nhanh như chớp chạy lại đỡ lấy không cho tôi làm chuyện ấy.

Ngã cái bịch một lần nữa vào thể mình hắn ta, mũi dập vào tấm một bia đá cứng ngắc bằng xương bằng cơ, tuy đau đớn là thế, nhưng tôi cứ thấy sướng sướng kiểu gì. Cái hương dầu hội Romano và mùi nước hoa nam tính này, cộng thêm một chiếc dung nhan khiến tôi đắm đuối ngay từ buổi đầu gặp nhau. Cố gắng kiềm chế cơn hưng phấn sục sôi trong cơ thể, trấn áp lại bản năng trẻ trâu đang muốn cuồng khùng gào thét hai chữ rằng thành công rồi.

Tôi, ngượng ngịu ngẩng mặt lên cười cười : "Nhiễm covid nên hơi buồn chút. Dù gì thì tí nữa cũng bị hốt đi nên muốn khuây khỏa tí.".

TBC. 

=-=-=-=

Note: lười biếng thì làm gì, làm nhác thôi. ~



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net