13: Wine festival

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Qua ngày hôm sau, cậu chờ đợi đến tối nay mà không thể ngừng nhắc tới nó. Cuối cùng cũng đến lúc, cửa phòng cậu bị khoá chặt nên Takemichi đi đường cửa sổ thì thấy quá cao, cậu bị cấm túc ở phòng cao nhất dưới gác nên nếu nhảy thì sẽ gãy chân. Trong lúc lúng túng xem làm thế nào để đáp đất an toàn thì Takeomi đã đứng đợi sẵn ở dưới, anh nói lớn đủ để cậu nghe:

- Cứ nhảy đi, anh đỡ nhóc cho!

- Anh chắc chứ, tôi mà gãy cổ thì anh chịu trách nhiệm với tôi đấy! - Cậu đứng trên thành cửa, tuy nhảy lầu tự tử kiếp trước nhưng kiếp này thì cậu lại không dám, cậu chẳng biết hồi trước mình lấy gì mà có đủ cam đảm để nhảy xuống nữa.

- Chậc! nhảy đi!

   Cậu nhắm mắt và làm theo, lúc mở mắt ra thì cậu cảm nhận được tay mình đang đụng thứ gì đó chắc như cơ vậy. Takemichi mở mắt ra thì thấy mình đang sờ chạm ngực anh, cậu giật mình thót tim nên té khỏi vòng tay của hắn. Anh nói cậu là một người táo bạo nhưng cậu khăng khăng từ chối vì Takemichi tưởng anh đỡ lệch nên cậu đã hôn đất Mẹ, cậu thấy có bóng người bên cạnh Takeomi lại là một người tóc đen nhìn giống ai đấy mà cậu không rõ. Người còn lại thì tóc tím xen kẽ với tóc vàng, cậu thấy nó rất độc lạ. Điều này làm cậu dần nghi ngờ anh là một nam chính vì hai người bên cạnh trông cũng rất mạnh. Anh nhìn cậu rồi thấy ánh mắt cậu đang chú ý tới người bạn của anh thì liền giới thiệu:

- Tên tóc đen là Shinichiro, còn lại là Wakasa, họ là...lính đánh thuê.

   Cậu ồ lên một tiếng. Thường thì lính đánh thuê chưa bao giờ nhận được sự kính trọng từ quý tộc vì đa số họ từ khu ổ chuột hay đất nước bại trận. Nhưng cậu thì khác, đối với cậu, những người ấy rất mạnh và đáng để cho một danh phong tuyệt mỹ. Cậu chìa tay ra ngỏ ý; hai người bất ngờ nhưng cũng bắt lại bàn tay nhỏ nhắn kia. Takemichi kéo tay áo Takeomi, Shinchiro và Wakasa vừa đi vừa nói:

- Đi thôi, tôi muốn thưởng thức rượu quá!

- Nhóc dưới tuổi đấy, có dám uống không?-
Shinichiro nhìn tên nhóc 13 tuổi hồn nhiên cầm tay áo mình.

   Cậu nói rằng trước đây đã từng thử nên không sao, lúc ra khỏi dinh thự cậu không quên lấy khăn ten đen hôm trước đen đeo lên. Wakasa thấy thế làm lạ nên bèn hỏi:

- Nhóc đeo cái thứ rườm rà này để chi?

- À, để tránh bị lộ danh tính thôi. Tôi không thích bị làm phiền khi đi chơi đâu. - Cậu nhìn xung quanh xem có quán rượu nào ngon mà có trong game.

   Cậu được các anh chỉ dẫn thì tới một quán trong nó khá đông nhưng lại rộng rãi, cậu nhìn các chai rượu mà hào hứng. Takemichi gọi một mạch Devil Spring Vodka, Stroh Rum và Pincer Vodka, các anh đều ngạc nhiên về độ chịu chơi của cậu, ba chai rượu cậu gọi lên toàn nồng độ cao, các ông chú trong quán rượu đều há hốc mồm khi nghe danh sách rượu cậu chọn. Takemichi phấn chấn chờ đợi các chai rượu ra, các anh thì chọn chỗ trước.

- Mày có chắc thằng nhóc này là chó điên trong lời đồn? Nhìn giống hơn là mèo nhỏ đấy. - Shinichiro thì thầm vào tai Takeomi.

- Biết đâu là con báo tỏ ra mình chính là con mồi?-Wakasa gọi đồ để nhậu cùng.

    Cậu cầm ba chai ra và ngồi xuống, thấy mấy đĩa thịt xiên trước mặt cậu liền cầm một cây lên ăn, quả thật quán này không tệ nha. Cậu bắt đầu hỏi chuyện:

- Các anh không có nhiệm vụ để làm? - Cậu nuốt miếng thịt.

   Họ chỉ nói mình được nghỉ tới tận sáu tháng, cậu không hề biết là lính đánh thuê sẽ được nghỉ ngơi nên liền ừ một tiếng. Cậu và các anh nói đủ thứ chuyện trên đời từ cái biệt danh cho tới cuộc chạm mặt hoàng gia, cậu thoải mái chia sẻ vì đơn giản cậu đều biết hết bí mật của hoàng tộc nên nếu bị dọa giết còn có cái để phòng thân. Takeomi liền hỏi cậu học kiếm thuật từ ai, đến khúc này cậu bị nghẹn miếng thịt, may mà có Shinichiro giúp còn lũ máu lạnh kia ngắm cậu nghẹn mà cười. Cậu chỉ trả lời qua loa rằng mình học lỏm, các anh nghe thế cũng không hỏi nữa mả chuyển sang chủ đề khác.

- Nhóc không ghét người như bọn anh? - Shinichiro nhâm nhi ly Devil Spring Vodka.

- Đương nhiên là không, đằng nào sau này biết đâu tôi cũng như các ông chú thì không lẽ ghét bản thân? - Cậu uống Pincer Vodka làm mặt hơi đỏ lên vì lượng rượu trong người.

- Nhóc không thích họ Hanagaki, đó là cái họ nhiều đứa như bọn anh khao khát có được hay sẽ được nhận vinh dự như thế trong tương lai đó? - Wakasa chống cằm nhìn Takemichi đang dần say rượu.

- Ha...Đó là nơi người khác thuộc về chứ không phải là tôi. - Cậu gục xuống, cái khăn che mặt vì quá dài nên bị dính rượu trong ly.

   Takeomi thấy cậu say rồi nên dẹp ly đi, cậu uống hết nguyên chai Pincer Vodka và hơn một nửa chai Stroh Rum mà còn tỉnh táo chắc chắn không phải là người.

- Nè, sao lại có người kêu giám sát chặt chẽ Takemichi, tao thấy nó ngây thơ và trái ngược với lời đồn, càng không thể làm gián điệp của hoàng gia. - Shinichiro mang chai rượu còn xót lại để nào có thể cùng em uống tiếp...

- Chúa mới biết. - Takeomi bế Takemichi lên.

   Wakasa thanh toán xong rồi bọn họ rời đi, trên đường họ còn bàn số việc quan trọng. Cậu đâu biết là họ tiếp cận cậu là có mục đích, Takemichi cứ thế mà ở yên để người khác bế. Cậu không biết rằng dần dần cậu sẽ quên đi kiếp trước của mình và sẽ sống dưới danh nghĩa 'cậu' của thế giới này, thôi vậy cũng đỡ, sau này cậu sẽ lại một lần nữa trải nghiệm cái chết nên làm quen dần cũng đâu sao. Takeomi chia tay hai người bạn mình rồi đưa cậu lên phòng, không quên thay đồ cho cậu, anh công nhận Takemichi có thân hình như phụ nữ. Anh thuận tiện hôn chúc ngủ ngon cậu rồi xoa đầu Takemichi. Anh có cảm giác rằng cậu như nam châm, thu hút mọi người một cách mạnh mẽ, anh thực sự muốn tìm hiểu thêm về cậu cho dù nó có phải là nhiệm vụ được giao đi chăng nữa. Anh sẽ làm việc cho người đưa nhiệm vụ ấy nhưng anh đã thay đổi quyết định rằng sẽ bảo vệ đến từng cọng tóc của cậu.
---------nghĩ ra được cái lịch đăng rồi nè------------

   17/10/2021
- Tác giả-nim -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net