4: The first piece of memory (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Takemichi, Richardo và Kakucho cung kính quỳ xuống hai người quyền lực đang ngồi trên đó.

- Chúng thần xin phép tham kiến điện hạ. - Richardo nói với giọng nghiêm trang.

   Theo như trí nhớ của cậu thì vị vua này không mấy tốt đẹp vì ông ta là người tham nhũng và có thói ăn chơi lêu lổng. Nếu như các gia tộc khác đứng yên mà không ra tay giúp đỡ thì đế chế phương Bắc sẽ là nghèo nhất, người dân sẽ sống trong sự bóc lột và đói nghèo của vị vua xấu xa ấy. Cậu ghét những người như vậy, đi cướp lấy bát cơm của người khác rồi còn tra tấn họ, cậu nhớ là tới kết game khi mà Manjiro sẽ lật đổ tên kia và cưới Duval, cuối cùng nhờ pháp sư làm phép mang thai hộ và họ sống hạnh phúc suốt đời. Về chi tiết làm sao lật đổ chế độ thối nát này thì cậu chỉ nhớ mang máng vì nó quá mờ nhạt để thu hút cậu. Đang bay bổng trong đống suy nghĩ của mình thì cậu bị tên vua kia làm phiền:

- Hôm nay ta kêu các ngươi đến để hỏi một số vấn đề, Takemichi Lea Hanagaki, hãy trả lời cho ta, xu hướng của người dân và các quý tộc khác về thời trang là sử dụng đồ da, ngươi có đề xuất gì để nâng cao giá tiền cho các mặt hàng từ sản phẩm này?

Cậu cười khinh, cậu biết cái này quá rõ. Mùi của da động vật thời này được sơ chế quá tệ, ban đầu thì bình thường nhưng để lâu thì mùi bắt đầu toả ra, đó là mùi rất kinh khủng nhưng còn kết hợp với nước hoa xa xỉ thì tệ hơn cả mùi ẩm mốc hay bãi nôn. Bề ngoài cậu đang chần chừ, không phải vì không biết trả lời mà là do cậu đang nghĩ nên diễn tròn vai hay ooc, Takemichi cuối cùng đưa ra quyết định là giả ngu. Trước khi nói, có nhiều quý tộc khác đang cười hả hê về con trai út nhà Hanagaki. Kakucho và Richardo khá là bất mãn và thất vọng về cậu, Takemichi nhìn lên hai người đang ung dung ngồi trên đó thưởng thức trò vui, cậu trả lời:

- Một người thất học như thần nào có thể đưa ra ý kiến giúp ích cho dân được nên thần xin phép được người anh minh của đất nước, ánh sáng của phương Bắc, nhà lãnh đạo tài tình, người anh minh sáng suốt nhất Faina đề xuất ra ý kiến để thần học hỏi và rút kinh nghiệm được không ạ?

   Mấy tên quý tộc kia mặt tái méc, họ chưa ai dám chọc Hoàng Đế, nếu như làm vậy thì khác gì đào hố chôn cho chính gia tộc và bản thân. Kakucho và Richardo cũng bất động tại chỗ, vị vua thì nghiến răng cố nén cơn giận để tránh mất hình tượng, ông giả vờ từ tốn, giọng có chút run run:

- Nay các ngươi diện kiến đủ rồi, ta đang mệt nên lui hết đi.

   Cậu vui vẻ cúi đầu nhận lệnh, lúc quay mặt đi thì thấy hai người tóc tím đang cười khúc khích vỗ tay. Takemichi chạm mắt họ thì giật mình quay mặt đi, họ cũng vui vẻ vẫy tay chào cậu. Cậu và các quý tộc khác lui ra, người thở phào nhẹ nhõm vì thoát được cái nạn, vài người thì nhìn cậu và tiếp tục bàn tán còn số ít thì bắt đầu có chút thiện cảm, đó là phe phản vua - một nơi có ích sau này giúp cho các nam chính lật đổ vị vua kia. Bầu không khí của cậu và hai cha con kia rất căn thẳng, Kakucho nhìn cậu rồi buông lời doạ:

- Nếu như lần sau ngươi cứu tiếp tục hành xử như vậy thì mọi hoạt động xã hội của ngươi sẽ bị dừng và chặn, lúc đó có xin thì cũng chẳng có ai giúp.

   Cậu không cảm xúc nhìn anh, cậu chẳng quan tâm lắm vì như thế là đỡ cho cậu, khỏi dính deadflag, được sống trong nhung lụa mà đâu cần làm tay chân hay sử dụng đầu óc. Cậu cười mỉm đáp:

- Vâng! Em sẽ không làm thiếu gia thất vọng!

   Hành động ấy của cậu là cha và anh đang hơi nghi ngờ về thần kinh của Takemichi, cậu đâu để ý vì cậu đang bận ăn mừng trong lòng. Bỗng nhiên thấy hình dáng quen thuộc thì cậu liền khựng người lại. Richardo cúi đầu xuống, Kakucho thì đẩy đầu cậu xuống theo.

- Chúng thần xin chào nhị hoàng tử và tam hoàng tử.

Nghe tới đây thì cậu rùng mình, cậu chưa nghĩ là mình sẽ gặp hai nam chính nổi nhất bộ game, Izana và Manjiro, cậu thực sự muốn chạy ngay và luôn nhưng bị Kakucho giữ phần cổ nên ngậm ngùi đứng yên chịu trận, Izana mỉa mai:

- Gì đây, mấy người cho phép con chó điên đi dạo trong cung điện sao? Biết điều thì bịt mõm nó lại đi, bị thương trong cung thì tin đồn bị lan ra như nào, ảnh hưởng tới hoàng gia ra sao, các ngươi cũng biết mà, định bẻ mặt bọn ta à?

   Cậu nổi gân xanh, cậu thấy Kakucho đang cố nhịn cười thì cậu càng tức hơn, Takemichi có thể nhịn tên Hoàng Đế nhưng nếu là các nam chính thì có thể suy xét. Cha cậu liếc cậu rồi lại quay sang xin lỗi rằng sẽ cẩn thận hơn lần sau, cậu không nhịn được nữa mà ngước mặt lên, ánh mắt vô hồn nhìn vào con ngươi tím than mà mọi người luôn khen nó như thạch anh tím của đế quốc Faina, cậu nói với giọng lạnh lùng nhưng vẫn sử dụng kính ngữ:

- Thưa hoàng tử, con chó điên này cũng rất biết lựa người, nó kén chọn lắm đấy ạ. Con chó này chỉ cắn những ai sáng dạ thôi, những tên não tôm thì đều bị chừa ra. Thật may là ngài vẫn lành lặn, nếu như mất đi một cọng tóc thì người dân sẽ mất ăn mất ngủ để lo cho ngài đấy.

- Ngươi-

   Izana định chửi cậu nhưng Takemichi lại cắt ngang:

- Cho dù thần có ngu ngốc hay gì đi nữa thì nhị hoàng tử chẳng có việc gì để chú tâm vào cả, chú chó điên của nhà Hanagaki cũng có đủ trí thông minh để chọc ai thì chọc, không cần ngài ra chỉ bảo. Thần mệt rồi nên xin phép lui chút, nếu như thần mà cứ ở đây thì sợ con chó điên này lây bệnh dại cho người khác mất.

   Manjiro im lặng nhìn cậu rời đi, Izana thì đơ ngay tại chỗ. Hắn không ngờ là cậu lại là 1 người như thế vì trước đây cho dù anh có nói năng gì đi nữa thì cậu chỉ lắng nghe và miệng liên tục xin lỗi, anh rất thích cái gương mặt đẫm nước mắt của cậu, nó thú vị vô cùng. Manjiro có lẽ đọc được suy nghĩ của anh trai mình nên cũng quay ra dõi bóng lưng của cậu đang ngày càng xa. Richardo ra hiệu cho Kakucho đuổi theo Takemichi, anh gật đầu chào hai vị hoàng tử rồi chạy theo, về phần cha cậu thì ông đang sắp xếp cuộc họp gia đình vì có lẽ ông cũng nhận ra được sự khác thường từ cậu.

   Lúc đuổi kịp cậu thì anh liền kéo cậu lại và nhắc nhở:

- Ngươi bị sao thể!? Định tìm đến cái chết bằng tội xúc phạm hoàng gia à?

- Tôi bị xúc phạm mà anh chỉ đứng cười, rốt cuộc ai mới là nạn nhân ở đây?

- Đương nhiên là ngươi rồi, chẳng ai làm gì với không lý do cả. - Anh nắm chặt cánh tay cậu, Takemichi khẽ rùng mình.

   Trong người cậu lúc này có gì đó khiến cậu cảm thấy người trở nên nặng đi như có thứ gì đấy đang chèn ép cậu. Tầm nhìn cũng bị mờ đi đôi chút, cậu tiếp tục nói với cổ họng khô rát:

- Tôi tưởng với cương vị của một người anh sẽ bảo vệ em, có lẽ tôi đã đọc nhầm định nghĩa về anh trai rồi.

   Cậu hất tay anh ra, tay vịn lên tường cố gắng đi tới chỗ xe ngựa, cậu đang nôn nao trong người nên mọi thứ đều trở nên huyền ảo với cậu, Kakucho không bằng lòng liền khéo cậu lại:

- Em hôm nay bị sao-

- Khụ!

   Takemichi đột nhiên ho ra máu, máu mũi cũng từ đó mà chảy theo, khoé mắt thì đang chảy chất dịch màu đen kì lạ, hình ảnh cuối cùng mà cậu thấy là vẻ mặt hoảng hốt của anh.

- Takemichi !!! - Kakucho và Richardo kêu cùng một lúc, ông vừa chạy tới vừa nhìn người con trai xanh xao nằm trong vòng tay của anh trai.

- Gọi bác sĩ và pháp sư tới biệt thự của ta ngay! Không được để ai thấy hình ảnh này! - Ông nói với Michael, người quản gia đang đứng cạnh ông.
———————————————————————
   Làm việc siêng chút để cuối năm còn ôn thi cấp 3

   12/10/2021
- Tác giả-nim-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net