Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Tô Bún Chả

---

"Nàng đến đây có việc gì?"

Takemichi ngồi trong Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương, trước mặt cậu là bóng hình của một nữ nhân dung nhan đẹp như tranh vẽ. Nàng ta vận y phục đỏ nhẹ thêu những bông hoa nhỏ trang trí tinh tế không quá chói mắt nhưng tôn lên nước da trắng sáng ấy. Lưu thường tại nhỏ giọng

"Thiếp đến thỉnh an hoàng thượng"

Trông thấy nàng ta không có ý quấy rầy, mà có ý tình thâm. Takemichi có chút mềm lòng cẩn thận bảo Minh Xuyên "Mang một chút điểm tâm lên đây cho Lưu thường tại"

"Đa tạ hoàng thượng ân điển"

Nàng vội nói, Takemichi cũng kêu nàng ngồi xuống gần đó. Mọi thứ trôi qua thật tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng các mặt giấy va chạm vào nhau. Lưu thường tại không biết làm gì chỉ ngồi ở đó ngắm nhìn cậu, khiến Takemichi có chút không thoải mái

"Có gì khiến nàng không hài lòng sao?"

Lưu thường tại giật mình nhanh chóng cất lời "Dạ không, thiếp không có ý kiến gì hết"

"Vậy thì nàng nói gì đi, hoặc làm gì đó cũng được. Miễn là đừng nhìn chằm chằm trẫm lúc làm việc là được"

Takemichi thở dài bất lực, cậu vừa mài mực vừa đọc tấu chương cũng đủ bận rộn rồi. Không cần có một ánh mắt lúc nào cũng chăm chăm cậu đâu. Lưu thường tại ngó nghiêng một hồi liền đứng dậy quan sát mọi thứ ở Dưỡng Tâm điện, nàng nghĩ như thế sẽ không làm phiền thánh thượng nữa nhưng Takemichi lại tò mò nhìn nàng nhiều hơn

"Nếu làm vỡ thì nàng sẽ bị xử tử đấy"

Lưu thường tại đang có ý định chạm vào cái bình sứ màu sắc trong veo hoà lẫn đan xen nhau toả ra hào quang kia liền bị câu nói của Takemichi kéo về thực tại

"Thiếp biết tội"

"Trẫm đùa thôi, cái đó là của Sano tặng cho trẫm lúc mới đăng cơ. Vật như vậy hiếm có lắm, cơ mà nếu vỡ thì thôi"

Lưu thường tại nhìn Takemichi, nàng thắc mắc "Vì sao lại vậy? Đó là vật quý giá của Sano cơ mà"

Takemichi trầm ngâm mắt đối mắt với Lưu thường tại, lòng nàng chợt run lên. Cái cảm giác như bản thân đang đối mặt với thứ hiểm nguy chết người, nàng có chút hoảng loạn không dám đối diện với ánh mắt sắc lạnh đó nữa. Takemichi buông tấu sớ cất giọng

"Người ở cạnh trẫm phải là người hiểu được ba thứ. Không thấy nhiều, không nói nhiều, không hỏi nhiều. Nếu nàng hiểu được những thứ đó thì trẫm sẽ rất hài lòng"

Lưu thường tại theo linh tính cẩn thận quỳ xuống "Thần thiếp ngu muội không thể hiểu ý hoàng thượng, mong hoàng thượng niệm tình tha thứ"

"Được rồi, nàng lui về trước đi" Takemichi buông lỏng ánh mắt, cậu quay trở lại dáng vẻ vốn có của bản thân. Lưu thường tại hành lễ rồi vội đi ra ngoài, nàng tự thấy trái tim mình đang đập loạn lên, mồ hôi cũng đầm đìa trên trán. Vừa nãy, cứ tưởng là đã chết không chừng

Trời đã chập tối, Minh Xuyên cùng một thái giám tiến tới chiếc bàn Takemichi đang làm việc. Cẩn giọng nói "Hoàng thượng, mời người lật thẻ bài"

Takemichi dời ánh mắt của mình sang Minh Xuyên, cậu cũng nhìn lên khay đựng những tấm thẻ bài được khắc tên các vị chủ tử cao cao tại thượng ở hậu cung kia. Tuỳ tiện bảo "Trẫm bận"

Minh Xuyên có chút khó xử, vội bảo "Hoàng thượng lo việc triều chính cũng nên nghỉ ngơi, vả lại lâu rồi người không vào thăm hậu cung. Thái hậu thì quở trách nô tài không quan tâm đến hoàng thượng, các chủ tử cũng mong ngóng người không thôi. Hoàng thượng à, nô tài khẩn xin người mà"

Tố Anh đứng gần đó cũng góp lời "Hoàng hậu đang nuôi dưỡng đại a ca, hoàng thượng có nên đến đó thăm nương nương một chút không? Nô tỳ nghĩ điều đó sẽ khiến hoàng hậu rất vui"

Takemichi suy nghĩ gì đó rồi nhẹ nhàng buông tấu sớ, ánh mắt hiện rõ vẻ mệt mỏi "Hoàng hậu đang bệnh còn nuôi dưỡng đại a ca, trẫm đúng thật là đã có chút sơ ý rồi. Ngươi đến nói với hoàng hậu một tiếng, xem nàng ấy có vất vả lắm không"

"Nô tỳ tuân lệnh" Tố Anh cúi người đáp

"Còn việc thị tẩm" Takemichi mân mê các tấm thẻ bài, lựa qua lựa lại cũng chưa thể lựa được. Tố Anh nhìn hành động này của Takemichi có vẻ là không muốn đến Trường Xuân cung rồi

"Thôi thì Lưu thường tại vậy"

Minh Xuyên có chút bất ngờ, Tố Anh cũng chợt nhìn sang Takemichi. Cứ ngỡ cậu sẽ chọn Mai quý phi hay Đông quý nhân nhưng lần này lại rất khác. Bình thường Takemichi không gặp Lưu thường tại nhiều, nàng ta tuy có chút mong muốn được ở cạnh Takemichi nhưng cậu luôn tìm cách tránh né. Vị chủ tử này không biết đã làm gì mà khiến Takemichi chú ý như vậy. Minh Xuyên mỉm cười gật đầu

"Nô tài đã rõ"

Đêm đen tĩnh mịch, Lưu thường tại được người hầu cẩn thận tắm rửa sạch sẽ sau đó được mang vào tẩm điện của Takemichi. Nàng ngắm nhìn cậu phía sau bức màn lớn, bóng lưng được đèn dầu hắt lên khiến nàng chợt thấy rung động. Takemichi bước vào, dáng vẻ ung dung thư thái còn mỉm cười nhạt nhẽo đối nàng

"Người có chuyện gì vui sao?" nàng hỏi

Takemichi ngồi trên chiếc giường lớn cẩn thận vuốt nhẹ mái tóc Lưu thường tại, vui vẻ bảo "Lâu rồi không được ăn bánh nhân đậu đỏ nên trẫm có chút không kìm được lòng mà thôi. Mùi vị vẫn như trước kia, khiến trẫm cũng thấy được an ủi"

Lưu thường tại nhẹ giọng "Hoàng thượng thích ăn bánh nhân đậu đỏ sao?"

"Có một chút"

Nàng chớp mắt nhìn cậu, Takemichi mỉm cười rồi nhẹ nhàng lấy quyển sách từ dưới gối ra đọc mảy may chẳng nói gì thêm nữa. Lưu thường tại có chút thắc mắc

"Hôm nay là thần thiếp hầu hạ người"

"Nàng mong ngóng gì từ trẫm?" Takemichi lật một trang sách, ánh mắt khẽ di chuyển sang người kế bên mình thấp giọng

"Thiếp..."

"Trẫm dạy nàng điều gì, nàng còn nhớ chứ?"

Lưu thường tại nhẹ gật đầu, nàng nói "Không thấy nhiều, không nói nhiều, không hỏi nhiều"

Takemichi khẩy cười, cậu cất giọng "Nàng rất nhanh đã nhớ, vậy vì sao lại tái phạm"

Lưu thường tại có chút hốt hoảng vội đi xuống giường quỳ dưới nền gạch lạnh lẽo cúi đầu "Thiếp biết tội"

Takemichi nhìn nàng rồi khẽ nói "Ở cạnh trẫm không cần phải quỳ như vậy"

Lưu thường tại ngẩn người trong giây lát, nàng ngẩng đầu nhìn Takemichi. Nàng thấy cậu có dáng vẻ rất chững chạc uy nghiêm nhưng cũng mang dáng vẻ ôn nhu dịu dàng hiếm thấy. Takemichi đỡ Lưu thường tại đứng dậy, trong mắt cậu ngay lúc này chẳng biểu hiện rõ điều gì nhưng trong mắt Lưu thường tại lại mang đậm ánh mắt say mê khó tả

"Bông hoa cài trên tóc nàng rất đẹp, chi tiết thật tinh xảo"

"Cái này, là do Mai quý phi tặng cho thiếp"

"Mai quý phi sao? Nàng thấy hắn ta là người thế nào?" Takemichi hỏi

Lưu thường tại đáp "Quý phi là người rất tốt, huynh ấy và hoàng hậu nương nương thân thiết như người nhà. Thiếp cũng ganh tị với tình cảm hiếm có trong cung như vậy"

Takemichi nở nụ cười, cậu nhấn mạnh "Nàng ganh tị sao?"

Lưu thường tại nhẹ gật đầu, Takemichi lại cười lớn hơn như chế giễu chính cái suy nghĩ của nàng. Cậu híp mắt thấp giọng đáp

"Cái gọi là tỷ muội tình thâm, huynh đệ ôn hoà, phu thê ân ái, phụ tử gắn bó. Tất cả những thứ đó đều là mộng tưởng trong cung này. Ngoài mặt thì đối tốt nhưng trong lòng nghĩ gì thì chỉ có họ mới biết"

Lưu thường tại nghe rõ mồn một lời Takemichi nói, nàng hạ ánh mắt xuống suy nghĩ sâu xa rồi nói "Ngay cả hoàng thượng cũng vậy sao?"

"Có thể là vậy, tốt nhất là đừng tin bất kì ai cả"

"Thiếp tin tưởng người được chứ?"

Lưu thường tại không biết rằng dáng vẻ này của nàng thể hiện rõ sự say mê trong từng cử chỉ và lời nói. Takemichi dừng lại việc đọc sách, cậu từ tốn hít thở nhẹ rồi nhìn nàng. Lưu thường tại lần đầu tiên nhìn vào đôi mắt xanh trong veo ấy, nàng yêu từng đường nét trên gương mặt tuấn tú của Takemichi

"Tin trẫm sao?"

Takemichi mỉm cười, một nụ cười dịu nhẹ dưới ánh đèn dầu hắt vào tô đậm khung cảnh về đêm. Cậu hạ thấp mí mắt ngón tay khẽ chạm vào gò má của Lưu thường tại, bình ổn trả lời "Trẫm không biết đây là đùa hay thật. Nhưng nàng trong chốc lát đã khiến trẫm thấy vui vẻ đấy"

Lưu thường tại cảm nhận được sự lạnh lẽo từ tay của Takemichi. Sao lại lạnh như thế này? Trong khi cả cơ thể nàng đang nóng lên, nhịp đập nơi trái tim cũng rộn rã. Vì sao Takemichi lúc nào cũng như tảng băng chẳng thể tan chảy?

"Được rồi, nàng về cung nghỉ ngơi đi. Minh Xuyên"

Takemichi rút tay lại xoa xoa nơi vừa chạm vào Lưu thường tại, cậu thấp giọng nói vọng ra. Minh Xuyên ở ngoài cửa nghe lệnh liền lập tức đi vào kẻo chậm trễ. Lưu thường tại không thắc mắc gì nhiều chỉ đành im lặng hồi cung. Takemichi nhìn một màn như vậy không lấy nổi cảm xúc, vốn dĩ bình thường cũng như vậy

"Kakuchou" Takemichi khẽ gọi, lập tức có một hình bóng xuất hiện phía sau bức màn lớn, hắn quỳ một gối trước mắt cậu hành lễ

"Có vi thần" thanh âm trầm khàn vang lên sẵn sàng thực hiện mệnh lệnh

"Việc đó đến đâu rồi?"

Kakuchou cúi đầu không dám ngước quá cao sợ mạo phạm thánh thượng, chỉ lẳng lặng đáp lời "Vi thần vẫn đang điều tra"

Takemichi gấp quyển sách lại, cậu đứng dậy vén bức màn ra rồi nhìn Kakuchou đang quỳ trước mặt. Tâm trí cậu ngay lúc này chẳng thể phân biệt được đâu là thực, đâu là mộng. Xung quanh là một bức đêm đen tĩnh mịch, chỉ có đèn dầu là có chút ánh sáng. Nhưng thứ ánh sáng nhỏ bé ấy sao có thể soi rọi con đường trước mắt cậu

"Đáng lẽ ra Senju phải ở đây"

Kakuchou ngẩn người ngước nhìn Takemichi, hắn thấy đôi mắt tôn quý kia giờ đây đã ngấn lệ đỏ hoen, lòng như dao cắt đau đớn không thốt thành lời

"Hoàng thượng, vi thần không phải người đó"

Takemichi giật mình như thoát ra khỏi mộng tưởng của bản thân. Cậu lau đi nước mắt, nhìn chằm chằm Kakuchou

"Ngươi và trẫm trước đây rất thân thiết, từ khi trẫm lên ngôi lại cách biệt vô cùng"

Kakuchou nhíu mày cúi đầu bình tĩnh nói "Người là thiên tử, vi thần chỉ là một thị vệ nhỏ bé. Ngọn cỏ sao có thể sánh ngang với bầu trời, vi thần ngàn lần không dám"

Takemichi tức giận, nhưng cậu không thể hiện nó quá nhiều. Chỉ dùng ngữ điệu hằn hộc cất lời đối chất Kakuchou "Ngươi và Senju có cùng xuất phát điểm. Nhưng Senju luôn cố gắng để cạnh trẫm, còn ngươi chỉ muốn lùi về phía sau. Ngươi sợ trẫm sao?"

Kakuchou nhắm chặt mắt, hắn vạn lần không muốn đối diện đôi đồng tử ngấn lệ ấy của cậu. Bởi vì như vậy, hắn sẽ phải thừa nhận thứ tình cảm bất chính kia. Bởi vì như vậy, hắn sẽ thua cuộc trước ái tình mà quên đi thân phận trung thần của bản thân. Kakuchou hắn, không thể đường đường chính chính ở cạnh người mà bản thân quan tâm được

"Vi thần không phải Senju, vi thần là lĩnh thị vệ nội đại thần Kakuchou. Chỉ có trung, ngoài ra không còn bất kì thứ gì khác"

"Năm xưa Tiên đế nhất quyết chọn ngươi ở vị trí này. Hoá ra chỉ vì lòng trung thành đó, trong mắt ngươi rốt cuộc trẫm là gì chứ? Trẫm cữ ngỡ sau khi Senju rời đi, ngươi có thể thay thế hắn bầu bạn với trẫm"

Kakuchou im lặng không đáp, Takemichi khẩy cười. Từ khi Senju rời đi, cậu mới thấy trong cung này thật nhàm chán. Đến ngay cả một người để bầu bạn tâm sự cũng chẳng có. Hoá ra Senju lại quan trọng với cậu như vậy, mất đi hắn Takemichi như mất đi nửa phần đời. Cậu nhắm chặt mắt quát lớn

"Ra ngoài ngay"

"Vi thần cáo lui"

Takemichi nhìn bóng lưng Kakuchou rời đi, lòng lại như lửa đốt. Minh Xuyên vừa từ ngoài đi vào, thấy Takemichi đứng ở một chỗ không nói, không làm gì liền lo lắng cất lời "Hoàng thượng"

"Trẫm tấn phong Lưu thường tại lên làm Lưu quý nhân. Ngươi lui ra đi"

Minh Xuyên không thắc mắc liền chậm rãi cúi đầu rồi lui xuống. Takemichi từ tốn đi vào tẩm điện nghỉ ngơi, ngọn đèn nhỏ bé cũng bị cậu dập tắt. Kakuchou canh gác bên ngoài thấy Minh Xuyên đi ra với gương mặt ưu tư thì lấy làm lạ bèn hỏi

"Sao vậy?"

Minh Xuyên khẽ lắc đầu "Lưu thường tại được tấn phong làm Lưu quý nhân chỉ trong một đêm. Vị chủ tử này thật sự biết cách lấy lòng hoàng thượng"

Kakuchou đáp lời Minh Xuyên một cách ẩn ý "Nhã quý phi của Tiên đế cũng xuất thân Lưu thị, từng được ân sủng vô lượng. Nhưng kết cục không mấy tốt đẹp, chỉ vì đắc tội Hoà Ân Hoàng Quý Phi"

---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net