Chương 36: Chăm sóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời xin lỗi có ích gì trong thời điểm này chứ. Nực cười, thật nực cười làm sao. Rốt cuộc Kisaki nên làm gì để cứu vãn tình hình này, một người mưu mô như hắn cũng có ngày rơi vào tình huống thật éo le như này sao.

Hắn như người mất hồn làm theo những gì Takemichi đã nói từ trước. Thay đồ, ăn uống, dọn dẹp, Takemichi không thích ai làm trái lời đâu nên Kisaki phải nghe theo. Nghe theo em, để tìm cơ hội mà giải bày cùng em.

Rất muốn bước lên phòng em nhưng Kisaki lại chẳng đủ can đảm, hắn tự đặt ra câu hỏi hắn lấy tư cách gì mà tùy tiện như thế và tự vạch ra ranh giới cho bản thân mình. Thật ngu ngốc.

Kisaki trầm ngâm ngồi ở sofa, hắn đảo mắt ngắm nhìn xung quanh. Mọi thứ chẳng hề thay đổi kể từ lúc hắn rời đi nhỉ. Mắt hắn đảo quanh rồi lại nhìn trúng bức ảnh em chụp cùng Hina và Ame.

Bức ảnh chụp ba người trong bộ đồng phục trường xinh xắn, mỗi người một nét đẹp. Hinata mang dáng vẻ của nàng thiếu nữ mới lớn e ấp, Ame lại có chút gì đó mạnh mẽ nhưng lại rất thuần khiết. Còn em, em luôn mang đến cho người ta một cái nhìn thật lạ. Em xinh đẹp, thuần khiết làm sao.

Nụ cười ấy thật tươi không vươn chút bụi bẩn nào. Em nở nụ cười thật tươi, tươi hơn cả ánh dương nữa. Takemichi khiến người khác xao xuyến con tim, em lúc đấy thật xinh đẹp và trong sáng. Đên bây giờ em vẫn thế nhưng ánh mắt em lại chứa đầy sự bi lụy.

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, đôi mắt không biết nối dối. Nhìn vào đấy chốc lát đã biết em buồn đến nhường nào, Kisaki đặt ra câu hỏi tại sao em lại buồn bã bi lụy đến như vậy. Đôi mắt ấy không nên có ở một chàng thiếu niên tuổi mới lớn.

Kisaki ngắm nhìn em trong từng khung ảnh rồi lại tự độc thoại mình ên, chẳng biết tự lúc nào lại thiếp đi nữa. Hắn dầm mưa ngoài trời tối suốt ba tiếng đồng hồ không tránh bị cảm.

Trong cơn mộng mị của cái cảm mang đến cho Kisaki, hắn đã không ngừng gọi tên em và nói lời xin lỗi. Chìm vào giấc ngủ sâu, hắn đã rơi lệ, dòng lệ nóng hổi lăn dài trên hai gò má. Kisaki rất muốn giữ cho đầu óc mình được tỉnh táo nhưng không thể, hắn thiếp đi trong cái nóng ran của cơ thể.

Takemichi từ sau khi lên phòng đã ở mãi trong nhà tắm. Em ngồi trong bồn tắm nước ấm, khói hơi bốc lên làm che đi gương mặt đỏ ửng đang khóc của em. Tự dưng khi không lại bảo thích em, Kisaki có phải là đang trêu ngươi Takemichi không.

Takemichi rõ bản thân mình đã thích Kisaki thậm chí là yêu nhưng em không tin có ngày Kisaki sẽ nói lời thích. Không phải em không tin mà là em không muốn tin, ở dòng chảy trước hắn vẫn si mê Hinata không lối thoát thì dòng chảy này vẫn thế. Em tự trách mình đã phá vỡ mọi thứ.

Một người đột nhiên xuất hiện, đối xử tốt, quan tâm chăm sóc cho bạn vô đối rồi một ngày nào đó mình nhận ra mình đã thích người đó rồi thì bùm một phát người ta biến mất. Dường như bốc hơi, không tìm thấy một manh mối nào liên quan đến người đó cả, mình đã thích, thích một cách say đắm lại bị người ta phũ phàng bỏ đi.. Đến lúc mình gần buông tay lại xuất hiện cạnh mình và tỏ tình. Có phải đang trêu đùa không?

Takemichi khóc rất nhiều, giá như em chưa từng thích hắn và giá như em chưa từng gặp hắn..

Giá như và giá như thì có giá trị gì nữa. Mọi thứ đã diễn ra rồi, muốn nói lời giá như thì dễ nhưng vế sau lại khó.

Em tắm đã lâu, suy nghĩ cũng đã nhiều và nước mắt cũng đã cạn. Takemichi vội thay đồ, ngâm bồn lâu khiến bụng Takemichi đói meo nên em quyết định xuống nhà tìm gì đó ăn. Ăn trước, từ từ vặt đầu Kisaki sau.

Vừa bước xuống nhà, đập vào mắt Takemichi là hình ảnh Kisaki nằm co ro trên sofa. Hắn nằm đấy không ngừng rên rỉ trong cuống họng, nước mắt cứ chảy dài. Tay còn ôm khư khư tấm ảnh của em.

Takemichi bị một phen này của Kisaki làm hú hồn, em hoảng hốt chạy đến bên hắn. Dáng vẻ này bị sốt rồi, thật tình.

" Cái tên ngốc này, sốt rồi "

" Hức..Takemichi.."

Kisaki gọi tên em trong cơn mơ, Takemichi không nhẫn tâm đến mức để Kisaki sốt hoài như vậy được.

Em lật đật đi kiếm nhiệt kế để đo cho hắn.

" M-má ơi, 38,75° chưa đi viện được. Sao mày báo quá àaaaa "

Takemicho cầm nhiệt kế trên tay không ngừng than vãn, may là chưa đến 39° cỡ đó là Takemichi gọi bệnh viện đến hốt Kisaki liền chứ ở.

Thân nhiệt Kisaki càng ngày nóng thêm, Takemichi dán tạm cho hắn miếng dán hạ sốt đỡ. Em cũng đã chuẩn bị thuốc và vitamin để cho hắn uống. Lo lắng thập phần lo lắng, người bệnh là Kisaki mà em là người đau đớn.

" Đợi mày khỏi bệnh đi, cút khỏi nhà tao "

Độc mồm độc miệng là vậy, Takemichi rất rất quan tâm Kisaki là đằng khác. Em chuẩn bị khăn ấm lau người cho hắn, lau đến nước này đến nước khác. Lau đến khi nào Kisaki có dấu hiệu hạ sốt. Takemichi đoán không nhầm thì Kisaki đã ăn rồi nên nấu thêm ít cháo để lúc đói còn dùng. Bệnh mà, đói lúc nào chẳng hay.

" Kisaki, dậy uống tí thuốc "

Takemichi đợi Kisaki bớt nóng lại mới gọi hắn dậy. Em lay Kisaki nhẹ nhàng, hắn không dậy là em không có nể tình bạn bè gì hết mà đá văng liền. May, Kisaki dậy nổi. Hắn mơ màng mở mắt, cơn sốt làm đầu Kisaki choáng váng vô cùng. Cơ thể cũng chẳng còn tí lực nào cả.

" Um..Takemichi-- "

" Tao đây, dậy dùng thuốc cho mau khỏe lại "

Kisaki tuy trong người rất mệt nhưng vẫn rất vui, Takemichi đã không mặc kệ hắn. Khó khăn ngồi dậy uống thuốc, Kisaki được Takemichi chăm rất kĩ luôn. Uống thuốc xong liền được Takemichi mang ra ít cháo nóng hổi.

" Ăn ít cháo đi, bệnh dễ đói lắm "

Takemichi đặt bát cháo lên bàn cho Kisaki, khói vẫn còn bốc lên nghi ngút.

" Nhưng-- "

" Đừng cãi thầy, ăn đi để lấy lại sức. Mày đang cảm nên ăn đồ nóng vào. Ngồi đây ăn, tao dọn dẹp đống này. Dọn xong tao ra chưa thấy ăn xong thì xách đít đi dìa "

Nghe câu dọa này của Takemichi thì Kisako tỉnh người hẳn. Hắn ngoan ngoãn nghe lời Takemichi ăn hết bát cháo trong khi em đang bận dọn dẹp đống đồ này.

Kisaki lúc này như đứa trẻ lên năm bị mẹ phạt ấy, ngoan ngoãn nghe lời không dám hó hé nửa lời. Đường đường là trùm cuối chứ ít gì đâu, quê quá..

Ăn xong bát cháo, Kisaki liền bị buồn ngủ. Thể trạng của người bị bệnh rất yếu và dễ chìm vào giấc ngủ nên hắn nhanh chóng rơi vào giấc. Takemichi trên lầu đem xuống chăn bông cho Kisaki thấy hắn đã ngủ đành cười trừ. Em không nghĩ, Kisaki có mặt đáng yêu như này chứ.

Takemichi đắp chăn bông lên cho hắn, cẩn thận xem nhiệt độ lại cho Kisaki. Đến khi hắn giảm sốt mới an tâm được.

" Kisaki..tao chưa từng nghĩ mày sẽ nói thích tao. Ha ha mày đang trêu đúng không..."

Em cười cười nói thầm trong miệng, đêm nay cái lưng Takemichi không được ổn rồi. Em thức trắng đêm để chăm sóc cho hắn mà ..

" Giá như mày yêu tao thật lòng.."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net