Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   * lưu ý: truyện sẽ không giống truyện gốc..................................và có thể mình sẽ cho thêm vài nhân vật mới vô nha.
_________________€€________________

    Tháng 12 mùa đông Tokyo, có chút mưa và ít tuyết, nắng nhiều. Vừa ra khỏi cửa một luồng gió lạnh cùng chút nắng ấm chiếu đến.

  Ở đây, một ngục giam đang tồn tại. Tồn tại một cách khác biệt....

....có lẽ vậy..

     Lúc này đi về phía hành lang có giữa các ngục giam không có một bóng người. Nơi này, giam giữ những đứa trẻ chưa vị thành niên.

  Vào thì dễ mà ra thì khó, có thể bước chân ra khỏi nơi này cũng là hiếm như lá mùa thu...

        Quanh năm không gặp một bóng người đối với nơi này là một chuyện vô cùng bình thường....Nhưng có lẽ hôm nay tựa hồ có hơi không giống, cái kia nhoại trừ mỗi ngày sẽ có một chiếc xe nhỏ đem thức ăn mở cửa ở ngoài, vẫn đóng chặt cửa lớn.
  
     "kẽo kẹt" tiếng cửa lớn mở ra âm thanh lạ như khối sắt gỉ nghe thực chói tai. Ngục giam cửa lớn, ngày hôm nay chậm rãi mở ra.

     Hai tên gác cổng vác súng lính không hẹn mà đổ dồn ánh mắt vào phía trong, nơi con đường tối một một thiếu niên chậm rãi bước ra.
  
"Anh tuấn nam nhân"  chỉ dùng bốn từ này cũng không thể khái quát về vẻ đẹp của người con trai ấy.

    Có lẽ vì đã lâu không được nhìn ánh sáng mặt trời, làn da có chút nhợt nhạt. Thế nhưng không chút ảnh hưởng đến trình độ anh tuấn trái lại còn làm cho người con trai ấy gia tăng thêm mấy phần nhu nhược cảm.

     Quay lưng về phía mặt trời người con trai chậm rãi đi ra ngục giam cửa lớn. Trong nháy mắt âm u khiến người ta không rõ người con trai này chính xác là đang có biểu hiện gì.

     Đứng ở dưới nắng trời thời điểm mới có thể thấy rõ ràng người này khóe môi có chút cong mang theo ánh màu xanh trong của bầu trời trong con ngươi, lấp lóe đối với tương lai đầy kỳ vọng.

      Đúng vậy!

      Kỳ vọng!

         Quay đầu nhìn về phía ngục giam một cái, nở nụ cười nhàn nhạt như lời cáo biệt

      Xoay người, thu lại ánh nhìn ban đầu....ánh mắt trước sau nhìn kĩ phía trước mang đầy người ung dung rời đi

      Nơi nhốt lại chính mình trong 3 năm thanh xuân.

      Vĩnh Biệt!

  Tuyệt nhiên cậu, Hanagaki Takemichi sẽ không vào nơi đó lần hai.
  
     

○~○










^×^









+•+










●~●













:》




















end































hohooho ho. lướt mỏi tay chưa

giờ end chương 1 thật nè
    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC