Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một tháng làm việc ở Kanto Manji, à không, hiện tại đã đổi thành Phạm Thiên. Takemichi giải quyết không biết bao nhiêu việc.......trong bí mật.
Đây là tự cậu yêu cầu, danh tính của Takemichi buộc phải giữ kín. Đối với các cuộc giao dịch cậu chỉ lấy vai trò thuộc hạ của người đứng ra mà hỗ trợ họ.

Quán rượu khi trước bây giờ đã trở thành quán bar nứt tiếng Tokyo, chất lượng phục vụ và dịch vụ rất tốt. Đó là với những kẻ chỉ đến để ăn chơi, sự thật nơi đây đang tiến hành buôn bán, giao dịch và sử dụng thuốc phiện trong thầm lặng. Vị trí địa lý thuộc vùng cảnh sát không thể quản lý, còn có thú vui khác.

Dịch vụ gái gọi, nhờ anh em Haitani, mọi thứ mà dân chơi cần đều hội tụ tại đây, người tiếp chuyện không còn nữa.
Dĩ vãng rồi, người đó bây giờ đang hỗ trợ Kokonoi buôn bán vũ khí ở bến cảng kìa. Cậu đứng trước thùng hàng kiểm tra đồ được mang đến.

"Đây là M9* ? Thời đại nào rồi chúng mày còn bán thứ súng này à ?"
Chủ hàng run rẩy đáp : Chú... chúng tôi đã chế tạo biến thể loại súng này rồi.
Takemichi : Gan thật đấy, dám tuồn cả hàng nóng của quân đội Hoa Kỳ.

Takemichi cầm súng lên đặt lên đầu hắn, khi chuẩn bị bóp cò thì hướng súng thay đổi, đạn bay vào một thùng chứa nào đó. M9 có cơ chế bệ lùi ngắn, bán tự động, hoạt động đơn và kép.

*M9 là súng lục được sử dụng trong quân đội Hoa Kỳ và được xem như là súng ngắn tiêu chuẩn từ 1985. Hiện tại vẫn được sử dụng dù gặp nhiều tranh cãi do sự cố thử nghiệm biến thể.

(Tôi hạn chế các từ hơi không hay nha, tôi chào đón tất cả các độ tuổi nhưng độc giả phải ý thức rõ được đây là truyện. Tôi có thể viết H với điều kiện dù cho dưới 18 tuổi, độc giả trang bị đủ kiến thức về chuyện này.)

Kokonoi một tay giao tiền, một tay ám chỉ thuộc hạ lấy hàng đi. Giao dịch kết thúc cũng nên đi về, Takemichi nói.

"Mày về trước đi, tao muốn hóng gió một chút."

Hắn cũng không lo lắng gì, để Takemichi ở đấy rồi về trụ sở viết báo cáo. Còn cậu bước đến thùng chứa hồi nãy bị đạn bắn, Takemichi đá vài cái.

"Ê!! Ra đây đi!"

Người bước ra mặc một bộ thường phục, có điều tác phong không giống tội phạm.
Là cớm, nhìn gương mặt hợp tác với mình ở tương lai khiến Takemichi không thể ra tay nặng được.

"Naoto, em đang làm cái quái gì ở đây ?"
Naoto đáp : Em nhận nhiệm vụ theo dõi lũ buôn lậu súng, Takemichi, anh đừng lạc lối theo con đường này nữa.

Takemichi không quan tâm, cậu hỏi : Hinata có biết chuyện này không ?
Naoto : Không.
Cậu gật đầu hài lòng, vỗ vai nhóc : Naoto, hãy giữ bí mật về chuyện này, còn nữa. Rất tiếc là không thể quay đầu được rồi.

Sau đó Takemichi lái xe đi, cậu không về trụ sở mà dừng trước quán bar. Châm điếu thuốc rồi rít một hơi dài, căng thẳng và sự hỗn loạn trong trí óc vơi đi. Gương mặt điển trai mờ ảo trong làn khói trắng, che đi trước mắt cậu là những ánh đèn xanh đỏ khác với vẻ tranh nhã và tri thức của quán rượu lúc trước.

Lúc này Ran định đi ra ngoài, thấy Takemichi ngồi trong xe hút thuốc mang biểu cảm chán đời. Hắn đi đến gõ vào của xe.

"Sao không vào mà ngồi đây ? Mày thấy tiếc à ?"
Takemichi lờ đờ chả thèm nhìn hắn : Không thích, bẩn.

Ran cười híp mắt nhìn chiếc hoa tai bên phải của cậu, ban đầu hắn không hiểu tại sao Takemichi chỉ đeo một bên, giờ thì hiểu rồi. Vài hôm trước có vài thanh niên đến bay lắc, trong số đó có người đến quầy muốn làm quen với Ran.
Cậu kia thấy hắn từ chối mới chửi "Không chơi thì đeo hoa tai bên phải làm đ' gì ?"

Ran : Hả ? Là sao ?
Tên đó đáp : Không hiểu thật à ?

Hắn nghe tên đó giải thích đồng tính khi vào bar sẽ nhìn nhận đồng loại như thế nào, Ran có biết gì đâu. Do hồi sáng làm rơi hoa tai nên hắn cũng mặc kệ. Ai mà ngờ bây giờ lại bị hiểu lầm như vậy.

Hắn nhìn tai của Takemichi, nghĩ lại thì dựa trên những lời tên khách kia nói, cậu là người đồng tính.
Vui rồi đây.......

:))) Thích đăng giờ linh dị đó.

Bai, chúc một ngày tốt lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net