16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau buổi đi chơi hôm đó, mối quan hệ giữa Takemichi với nhóm thám tử nhí theo đà mà tăng lên. Mặc dù đôi lúc chị em Haitani có hơi vô lý vì ngăn cấm cậu đi chúng với đám nhóc ấy. Nhưng suy cho cùng cậu cũng là người sinh chúng ra, vậy nên hai đứa con gái nhỏ là chuyện nhỏ.

"Nè Takemichi! Chủ nhật tuần này  cậu có muốn đi chơi với chúng tớ không?" Ayumi hăng hái nhìn Takemichi, đôi mắt cô bé long lanh nhìn cậu hỏi.

"Đi chơi sao?" Takemichi nghiêng đầu, đi chơi với đám nhóc rất vui. Nếu có cơ hội tất nhiên cậu sẽ đi rồi, cơ mà cuối tuần thì lại không được...

"Xin lỗi cậu nha Ayumi! Cuối tuần mình có việc rồi! Không thể đi cùng các cậu được!" Takemichi lắc đầu, hai tay chắp lại tỏ ý xin lỗi. Nhìn Ayumi thất vọng làm cậu rất lúng túng.

"Hể vậy sao? Thật tiếc quá! Cứ ngỡ là có thể mời cậu đi chung vậy mà....Thôi không sao! Để dịp khác cũng được vậy!" Ayumi lắc đầu, cô bé tự sốc lại tinh thần của bản thân.

"Ừm Xin lỗi cậu nha Ayumi!" Takemichi mỉm cười nhìn cô bé.

"Cuối tuần mà anh vẫn bận việc! Chắc hẳn là công chuyện quan trọng lắm ha!" Thấy thân ảnh Ayumi đã biến mất. Conan nhìn Takemichi với vẻ chán đời rồi hỏi bâng quơ.

"Cũng không hẳn là quan trọng! Chỉ là Kokonoi mời anh đi đến sàn đấu giá 'bình thường' mà thôi!" Takemichi lắc đầu, cậu nhìn chăm chú chiếc điện thoại trên tay. Không nặng không nhẹ trả lời.

"Ha! Kokonoi Hajime ông trùm tài chính của Nhật Bản! Anh nghĩ tôi sẽ tin sàn đấu giá mà anh tham gia là 'bình thường' sao?" Takemichi mặc kệ Conan đang phun tào. Cậu cũng không quan tâm sàn đấu giá nó bình thường hay không thường. Cùng lắm thì đến đó rồi chọn vài món đồ mình thích. Sau đó kiểu gì mà Kokonoi chả mua cho cậu. Có chồng giàu sướng vậy đó.

"Ồ! Lần này có đấu giá viên đá quý đẹp ghê! Vừa hay bộ sưu tập của anh cũng đang còn dư một chỗ trống!" Takemichi lướt điện thoại trong chốc lát. Rồi thích thú tắt đi, đừng nghĩ rằng nãy giờ cậu đang làm việc vớ vẩn. Cậu đang thử tìm hiểu xem cuộc đấu giá đó có gì hay không. Cứ tưởng nó cũng chỉ thuộc dạng bình thường thôi, ai ngờ lại có thứ khiến cậu rất thích thú.

"Viên đá quý đó như nào mà trông thích thú thế hả?" Haibara lật ra trang sách tiếp theo. Cô nhàn nhạt hỏi.

"Là Musgravite, một trong những loại đá mới nhất và hiếm nhất trên thế giới hiện nay. Musgravite là khoáng silicate thành phần chính là Beryllium (Be), Magnesium (Mg) và Aluminum (Al). Chúng được đặt tên”Musgravite” dựa theo vùng Musgrave ở Úc – nơi chúng được tìm thấy đầu tiên. Sau này Musgravite cũng được tìm thấy ở Greenland và Madagascar. Nhưng 2 nơi này không có đá quý chất lượng như ở Úc. Theo anh tìm hiểu thì giá khởi điểm có lẽ là cỡ 50 triệu yên*** đó nha!" Có vẻ như là dính ngay vấn đề mà Takemichi thích nên cậu đã luyên thuyên không ngừng, mà không nhận ra Haibara và Conan đều đang nhìn cậu ánh ánh mắt kì thị.

***: Èm thực tế thì theo tui tìm hiểu Musgravite cỡ 860 triệu VNĐ, chuyển sang Yên nhật là cỡ 5 triệu yên. Mà vậy thì nó hơi ít nên tui tăng lên 50 triệu yên cho nó gì luôn....

Haibara và Conan trợn mắt nhìn Takemichi. 50 triệu yên mà cậu ta nói như 50 yên vậy sao?

"Haha....Đúng là tư bản ha!" Conan nhìn Takemichi, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ.

"Tất nhiên! Anh đây ngoài tiền với mấy anh tình nhân ra thì còn gì khác nữa đâu chứ hả?" Takemichi phì cười, cậu nhìn Conan với vẻ mặt hơi đểu.

"Hừ! Mấy tên trong nhà mà biết anh nói họ là tình nhân thì không biết sẽ như nào ha!?" Conan bĩu môi, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, giọng nói trêu tức.

"Hừm! Cũng phải...!" Takemichi nhớ đến lần mình trước mặt người khác nói họ là bạn. Xong sau ngày đó, cậu không thể đi lại bình thường trong hơn ... 2 tuần. Takemichi chột dạ sờ mũi, nhưng cậu cảm thấy bây giờ nói vậy thì sao chứ. Thân thể của cậu bây giờ là một thằng nhóc 7 tuổi. Bọn họ sẽ không cầm thú đến nổi lôi cậu ra làm trò đùa đúng không? Đúng! Chắc chắn là vậy.

Trên thực tế thì Takemichi nghĩ sai rồi! Đám người kia ở nhà lúc nào cũng rình rập cậu không thôi. Họ chỉ chờ đến lúc cậu ngủ thì mới hành sự, chứ nào có điên mà lại trước mặt một Takemichi tỉnh táo diễn trò. Họ là tội phạm, mà tội phạm thì không sợ luật pháp. Cấm quan hệ tình dục với trẻ vị thành niên, ầy bọn anh đây bị điếc với đui rồi, cũng không biết chữ luôn. 😏

"Giờ mới biết sợ sao?" Haibara gấp cuốn sách lại. Cô bé thảnh thơi chống cằm nhìn cậu hỏi.

"Hừ! Anh đây nào biết cảm giác sợ hãi là gì? Cứ chờ đi anh sẽ cho mấy đứa thấy!" Takemichi tự tin tuyên bố. Với cương vị là anh hùng, bạn bè, ông chủ, kiêm luôn vợ...khụ chồng lâu năm của họ. Cậu tin rằng bản thân có thể làm được.

"Vậy bọn tôi sẽ chờ!" Conan và Haibara đồng thời nhếch môi.

...

...

...

...

...

...

Cuối tuần,

"Bộ đồ này khó chịu quá Koko!" Takemichi kéo lỏng cái nơ trên cổ. Cậu cực kì cực kì ghét mấy bộ đồ như này, khó chịu chết cậu rồi.

"Chịu thôi Takemichi! Đồ phiên bản mà!" Inui giúp cậu thắt lại nơ. Anh ôn nhu hôn lên mái tóc đen của cậu, ánh mắt trìu mến nhìn Takemichi bảo.

"Ư! Anh đừng làm vậy mà! Mỹ nhân Seishu chết tiệt!" Takemichi mặt đỏ lựng, đầu cậu bốc khói rồi lắc liên tục. Ahhhh ở với nhau bao nhiêu năm vậy mà cậu vẫn không quen được nhan sắc trời ban của Mỹ nhân.

"Phụt! Được rồi! Takemichi đẹp rồi! Chúng ta đi thôi nào!" Kokonoi phì cười nhìn hai bên má đỏ lựng của cậu. Hắn nói rồi hôn lên má cậu một cái. Sau đó mới ôm cậu lên rồi gật đầu cùng Inui đi vào khán phòng.

Inui lắc đầu cười nhạt, anh nhéo má Takemichi một cái, sau đó cũng đi theo.

...
...

...

____€€€____
Sắp thi mà tui vẫn còn ngồi đây viết truyện...Amen😌


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net