đêm tháng mười một.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi vẫn luôn biết chị là một người bí ẩn, và bằng cách nào đó, cho đến tận khi tôi trở thành một thiếu niên 17 tuổi, tôi vẫn không biết thêm bất cứ thứ gì về chị. Ngoại trừ một nụ cười mỉm với ánh mắt ưu sầu cùng với những triết lý chị dạy tôi mang theo thứ sức sống đến muôn vạn năm sau vẫn còn nguyên giá trị."

Một ngày đông của tháng 11, đã hơn một tháng, hoặc là xêm cỡ tầm ấy kể từ ngày tôi bị con quỷ kia lụi cho một phát trên da thịt. Nó không để lại sẹo, nhưng hằng đêm, cơn ác mộng vẫn cứ ùa về. Tôi biết điều đó, nhưng tôi không nói mà tôi cảm nhận được.

Chị Mai cũng biết, và chị chủ động đến bên tôi. Tiêu biểu như đêm nay, khi gió tràn về, rét buốt, lạnh căm. Căn nhà vẫn tràn ngập thứ hơi ấm từ ánh đèn vàng vọt và tiếng nói của ba đứa trẻ. Tôi tự nhận mình đã lớn, nhưng trong vòng tay chị, tôi bé đi quá nhiều.

Có lẽ là không phải ở nhận thức. Tôi nhận thấy, và chính mắt tôi cũng như mọi xúc giác của tôi đều biết được sự thay đổi tình cảm ở những người xung quanh. Họ trân trọng tôi hơn, dĩ nhiên họ biết những gì tôi làm, và họ tôn trọng những giá trị tôi tạo ra.

Nhưng chị lại khác.

Một cách khó hiểu làm sao, chị dường như trở thành ngọn đèn để soi đường cho tôi vào những đêm như vậy.

- Izana, lại đây với ta. - Chị chưa từng gọi anh ấy là con, cũng không bao giờ tự nhận mình là mẹ. Nhưng cả hai ngầm hiểu điều đó, và tôi thấy đôi mắt của Izana lấp lánh như một vì sao trời mỗi lần chị đến đón.

- Em đã không đạt điểm cao trong bài kiểm tra vừa rồi. - Một mối quan hệ tôi không cho là kì quặc. 

"Đến khi lớn, và mãi đến khi Izana cùng tôi đọc lại những gì chị đã làm trong khoảng thời gian chúng tôi còn bé. Tôi mới hiểu những lần chị cõng đứa trẻ ấy về nhà, trên tấm lưng của chị, và đi dưới một ánh chiều tà. 

Chị đã nghĩ, chị sẽ cho nó những điều tốt đẹp nhất mà chị có thể. Chẳng vì gì cả, chỉ vì nó là đứa trẻ chị đã chọn làm con, và là đứa trẻ chị tự hào vì từng hơi thở trong sinh mệnh, nơi quả tim còn đập."

- Vậy thì có làm sao? - Và đó là lần đầu tiên, dĩ nhiên, lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị ôm lấy cả hai đứa nó vào lòng. Kakuchou, và hẳn nhiên, cả Izana nữa. Giọng chị nhẹ nhàng, trầm ấm, ngọt ngào và mang theo ý gì đó xa xăm hoài cổ. 

- Chị sẽ rất vui, rất rất vui khi nhìn thấy những đứa trẻ chị thương yêu lớn lên, trưởng thành trong hào quang mà chính chúng mang lại, đó là mồ hôi công sức và xương máu nước mắt các em đã đổi để đạt được lời khen. Nhưng em ơi, cái kiến thức các em học bây giờ thì đằng nào mà chả học? Ai rồi chẳng biết?

- Chị tự hào về các em, vì các em sống, là em của chị, là những đứa trẻ chị yêu nhất trên trần đời này. Vì khi sự sống, khi mạch đập còn đang nở rộ trong tim em, khi máu còn chảy về tim và đang ươm mầm cho sự sống, khi các em lớn lên và tạo ra những kì tích của thời đại này. Đó chính là các em, những đứa trẻ của chị.

Giọng chị nhỏ dần, vơi đi trong ánh đèn vàng và ngọn lửa cháy bập bùng trong lò sưởi. Chị ôm cả ba đứa vào lòng, trên chiếc ghế tựa êm ái. ánh nhìn năm ấy xa xăm như đang nhìn về một tương lai, sáng loáng lên như những đồng vàng và viên đá quý, nhưng nó ngập trong hi vọng.

- Sẽ không có cơn ác mộng nào nữa ạ? - Izana ngước mắt lên nhìn chị, trong vòng tay chị, trông nó nhỏ thó đến lạ lùng.

- Sẽ có, em ạ. - Chị cúi xuống, mái tóc đen nhánh đổ xuống như ngọn thác nơi chân mây, và chị chỉ vào những lọn tóc của mình. - Thấy gì không? Không, em sẽ chẳng thấy gì ngoại trừ màn đêm đang rủ xuống những cánh đồng xa. Cánh đồng đó là ác mộng, là những tiêu cự và dằn vặt. Nhưng chị ở đây, là người sẽ nguyện ý đi theo các em, soi đường chỉ lối và dẫn các em trở về nơi yên bình.

- Nhưng nếu em không đi được nữa thì sao? - Kakuchou chớp mắt nhìn chị, và chị hôn lên vết sẹo của nó, một cách nhẹ nhàng đầy từ tốn, bàn tay chị vuốt trên mái tóc đen mềm mại nơi đỉnh đầu.

- Sẽ ổn thôi em yêu, vì đó là ngày chị cõng em đi. chỉ cần các em gọi tên chị, chị sẽ xuất hiện và cõng các em đi tìm ngôi sao hạnh phúc, nhé? - Tôi nhìn chị, im lặng không nói gì.

- You all are my treasure, my sun, my light and my hope. - Giọng chị nghẹn ngào, êm ái đặt lên trán, lên gò má và lên cả những khoé mắt khoé môi nụ hôn âu yếm. - Em ạ, tương lai ấy, chị mong các em hạnh phúc. Bất cứ một hạnh phúc nào, kể cả các em có là ai. 

Bất kể rằng tương lai đó không còn có chị.

"Chị chưa từng bỏ rơi chúng tôi, nhưng những đứa trẻ đã bỏ rơi chị."

Đêm tháng mười một buốt lạnh tận chân, có những ngôi sao, những mầm cây chị gieo xuống đôi mắt của những đứa trẻ ngây dại. Cũng như ngày tôi còn là một đứa trẻ, hoặc như những miền kí ức xa xăm, một đêm đông tháng 11 nào đó của quá khứ cũng có chị ôm tôi như thế này.

Tôi được thứ tha.

Tôi được chữa lành.

Tôi được cổ vũ...

Và giờ là Izana cùng Kakuchou. Những đứa trẻ chị tin rằng tương lai chúng nó sẽ hạnh phúc. những đứa trẻ mà chị yêu thương bằng cả con tim tưởng như hồi lâu đã lặng ngắt như tờ. Thinh không của chị là cái chết ở giữa vườn địa đàng, và chị sẵn sàng chẳng tiếc máu thịt đem nó trao lại cho chúng tôi.

- Các em là những anh hùng non trẻ. 

- Vì thế, hãy bước về phía trước, hãy đi, hãy chạy về nơi tương lai. Và cho dù, đến ngày mai các em cô đơn cùng cực nhất. 

- Hãy luôn nhớ có chị ở đây, người sẽ lau nước mắt cho các em, người sẽ cõng các em chạy về tương lai. Người nguyện ý chìm sâu vào bóng tối cùng các em, cũng sẽ nguyện ý kéo các em lên. 

- Dẫu là ánh trăng tàn hay con đom đóm lập loè bám theo vạt áo các em. Đừng sợ em ạ, vì giông tố ngoài kia sẽ không làm em cô đơn đâu. Cũng như cách chị yêu các em bằng cả tấm lòng.

"Đêm đông buông dài ngân câu hát...."

Vì thẳm sâu nơi lời ru tiếng hát của chị không phải cái khó cái cực hay cái công lao ơn huệ. Chị chẳng kể chuyện gì, chỉ ạ ời ngân nga cho đứa trẻ trong lòng chị. 

- Cứu rỗi lấy người khác chẳng có gì là anh hùng hão, cũng chẳng phải lo chuyện bao đồng. Đó là lòng cảm thông, thương cảm trước số phận của người khác, là cái lí tưởng muốn xã hội ngày một tốt đẹp hơn. Đó bẩm sinh là lòng tốt và xuất phát từ con tim chứ chẳng có gì là sai trái cả em ạ.

- Em à, người ta không xấu không phải do người ta không biết đến cái xấu, càng không phải là do người ta chưa từng hiểu. Người ta không sống cuộc đời của em, người ta không thể nào cảm thông hay bảo với em rằng cuộc đời này xấu xí và bạc bẽo. Đời đẹp hay không, đời bạc hay không, phụ thuộc vào cách nhìn của em.

Vì em là một anh hùng...

Thế cho nên, em hãy cứu lấy người khác, vì lòng thương và tình yêu em dành cho cuộc đời và đừng coi nó như thứ trách nhiệm gánh trên vai mình.

Cứ chạy đi, vì khi em cần, chị sẽ luôn chữa lành cho em. Bao nhiêu lần và bao nhiêu lâu cũng được...

"Nhà Hanagaki có ba đứa trẻ và một cô chị gái."

"Em ạ, nếu bất cứ một ai nói về làn da, mái tóc và đôi mắt của em. Hãy nhớ rằng nó đẹp như một món quà mà chúa đã ban tặng cho chị. Một món quà mà chị yêu thương bảo bọc đến tận cuối đời. em biết gì chăng? Em như ngôi sao xa đã đáp xuống đời chị..."

Izana cuộn tròn người, nằm trong lòng chị, ngủ ngoan. trong đầu nó vẳng vẳng tiếng người chị thân yêu vào một ngày tháng 9 cõng nó về dưới ánh nắng ngọt đầu thu hạ xuống mái đầu. 

Ra rằng sẽ luôn có người tìm được nó, cõng nó trở về trên con đường dài và xa xăm lắm điều đấy.

"Rồi một mai các em sẽ lớn lên, sẽ khoẻ mạnh, sẽ rực rỡ như đoá hoa mặt trời."

Sẽ luôn có người dắt tay Kakuchou đi về phía trước, như ánh sao trời đưa lối những đứa con trên biển về với lòng mẹ.

"Và đêm đông tháng mười một cũng không còn lạnh nữa."

Cũng sẽ có người đợi tôi trở về...dẫu cho tôi là kẻ thất bại hay tự hoại đến đâu...

"Khi tôi 7 tuổi, tôi không hiểu nổi đôi mắt của chị.

khi tôi 17 tuổi, tôi lờ mờ hiểu ra điều gì đó.

Khi tôi 27 tuổi, tôi mới chợt vỡ lẽ ra rằng chị cũng đã từng giống chúng tôi ngày ấy."

Và đó là cách chúng tôi ngủ trong lòng chị, lớn lên trong tình yêu thương của chị, trưởng thành trong sự dạy dỗ của chị rồi nở hoa dưới vòm trời mà chị đã hướng chúng tôi đến tự do...

- Điều đáng tiếc nhất của đời chị, chính là không được cùng đồng đội nhìn thấy ngày lá cờ tung bay trên nóc dinh độc lập, không tận mắt nhìn được, không cùng được chung vui, không còn có thể khóc cho những người đã chết.

"Chị Mai..."

- Chị thương em, rất nhiều, rất rất nhiều.

"Chị đã từng có con chưa?"

- Chị mong gia đình ta hạnh phúc.

"Chị đã từng đau khổ chưa?"

- Chị mong các em lớn lên thành người.

"Chị Mai?"

 Mưa chỉ là nhất thời, còn nắng xanh xao vàng vọt ngoài kia mới là bất tử và vĩnh hằng, là cái vĩnh sinh đường hoàng nhất 

Nắng hanh hao đen sạm, tối sầm lại như đoá huệ tây của thần chết. Từ từ tiến lại gần chóp mũi, từ từ biến mất, từ từ đem tất cả những gì thổn thức nhất ném bỏ vào hư không 

Nắng buông tay, hồn ai mải miết chạy theo đến tận giờ phút này, như cơn say bí tỉ, nghiệt ngã và rạn nứt trên cái đĩa của thần mặt trời cháy bỏng đang từ từ buông rơi.

Nắng còn, mưa tạnh, tất cả đều xanh xao và lặng lẽ

Như thể, cuối cùng tiếng yêu không thể thoát ra được khỏi lồng ngực phập phồng chới với giữa đêm đông....

----------

cô nào đoán ra được kết cục của Mai chưa? có điềm rồi đấy nhé.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net