văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cách đây hàng triệu năm, thứ được cho là bảo vật của cả đất nước Nhật Bản thời bấy giờ đã giáng xuống đầu cho những đứa trẻ xui xẻo một lời nguyền khủng khiếp.

"đôi mắt là cửa sổ tâm hồn khi nhìn vào nó các ngươi sẽ bị thu hút nhưng rồi sẽ chán ghét nó, đó là lời nguyền ta dành cho các ngươi hỡi lũ vô ơn "

" các ngươi không trân trọng điều đó chỉ biết trục lợi cho bản thân, thật quá thất vọng lũ ngu xuẩn"

Những đứa trẻ mắt đen tóc xanh  được sinh ra trong gia đình cao quý sẽ được đặt ân tuyệt sắc vẹn toàn, mọi lĩnh vực đều giỏi

nhưng đứa trẻ đó sẽ chết khi được yêu thương

còn những đứa trẻ mắt xanh tóc đen được sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó sẽ phải chịu đầy những tai ương khủng khiếp, nhan sắc tiền tài danh phận cũng chỉ là hạng tầm thường nhưng đứa trẻ ấy cũng chỉ có kết cục đau khổ...

nếu yêu ai bản thân sẽ chịu người mình yêu ghét bỏ và từ từ em cũng sẽ chết mòn trong thứ được gọi là tình yêu

một lời nguyền có đầy đủ nhưng thiếu thứ gọi là hạnh phúc

lời nguyền còn lại ngay từ đầu đã không có gì, đến cuối cũng mong được yêu thương nhưng lại chết trong cái thứ mình mong ước ấy

hai hoàn cảnh,hai lời nguyền nhưng chung quy mọi thứ cũng chỉ dẫn đến cái chết

thật không may khi em lại sinh ra trong gia đình nghèo khổ hay nói đúng hơn em là trẻ mồ côi.

em là đứa trẻ tai ương mang trong mình đôi mắt xanh lấp lánh cùng mái tóc đen bóng mượt và cũng vì thế người sinh ra em cũng đã rời bỏ em, để em lại chốn hoang tàn lạnh lẽo thấu tình người này

em biết lời nguyền đó và em hiểu bản thân sẽ không bao giờ được yêu thương

trong cuộc đời em chỉ có 2 thứ duy nhất em nghĩ đến

hôm nay ăn gì và chết đi như thế nào

em đã tự dặn lòng là sẽ không yêu ai

nhưng cuộc sống thích giày vò nhẫn tâm với em đến vậy sao?

gặp gỡ, được giúp đỡ, có những người bạn đầu tiên, vui đùa, cảm mến và rồi trái tim rung động

lạnh lẽo, kinh tởm, coi thường, đau khổ, dằn vặt, mệt mỏi rồi chết đi theo đống hỗn tạp đó

ngay từ đầu em đã chẳng có kết cục tốt đẹp, tự làm bản thân đau rồi tự cười trên nỗi đau ấy



















tôi không biết đây có phải thể loại ngược không nhưng tôi sẽ cố gắng hoàn thành nó thật tốt

tôi nghĩ bản thân cũng chỉ làm đến 9 chương thôi tính luôn văn án này

mỗi chương không giới hạn chữ nên tôi sẽ cố hết sức

có thể có lỗi đánh máy sai nên mọi người cứ nhắc tôi sẽ sửa lại

chúc mọi người đọc truyện vui vẻ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net