Chương 6: Nhóc mềm mại bị đàn anh xa lạ sờ sờ nắn nắn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pahchin hôm nay siêu siêu vui vẻ, cậu ta bám dính lấy nhóc, một khắc cũng không rời. Pahchin với thân hình cao lớn che khuất cơ thể bé nhỏ của nhóc, làm Chonbo không cách nào tìm được, nhờ vậy thời gian chơi đùa của cả hai trở nên dễ dàng và thoải mái hơn bao giờ hết.

"Michi nè, cậu thấy ngôi nhà của tớ có đẹp không?" Pahchin lắp xong ngôi nhà bằng hai bàn tay cộng lại, cậu ta cười toe toét khoe cho nhóc xem, âm thầm chờ nhóc buông ra lời khen ngợi.

"Oa, tuyệt quá, tuyệt quá!!" Takemichi phấn khích xoay người, nhóc được Pahchin đặt ngôi nhà vào lòng bàn tay, tùy ý ngắm nghía.

"Sau này lớn á, tớ sẽ xây một ngôi nhà thiệt lớn luôn, lúc đó tớ sẽ đón cậu vào đó ở, cậu có muốn hong?" Pahchin mơ mộng, cậu ta múa máy tay chân, nụ cười trên khuôn mặt bầu bĩnh chưa hề hạ xuống chút nào.

"Thiệt hả, tớ muốn chứ!" Takemichi sờ sờ ngôi nhà trong tay, mặc kệ Pahchin choàng tay ôm nhóc vào lòng, cằm đặt lên đầu nhóc. 

Thực ra, nhóc còn chưa đứng đến vai Pahchin nữa, là bé lùn tịt.

"Aaa, Michi ơi, cậu dễ thương quá!" Pahchin chọt chọt vào má mềm của nhóc, la hét inh ỏi nhưng đủ để hai người nghe. Cậu ta không muốn thằng tên Chon gì gì đó quấn lấy cướp mất Michi của cậu ta đâu, Pahchin còn chưa có nói chuyện đủ với nhóc mà.

"Đúng rùi ó, tớ dễ thương nhất luôn." Takemichi vỗ vỗ vào cánh tay Pahchin, làm cậu nhóc sướng tê tái.

"Hí hí hí." Pahchin dụi đầu vào người nhóc, thiếu điều muốn cúi người hôn hôn nhóc một cái.

"Đây rồi. Thằng chó kia, thả bé cưng của tao ra ngay!!!!" Chonbo bất thình lình xuất hiện, cậu ta nhe răng trợn mắt nom rất hung dữ, Pahchin hơi thất thế, nhưng vẫn cố gắng ôm chặt nhóc con trong lồng ngực.

"Thôi được rồi nè, lại đây nào bé mập mạp." Takemichi mỉm cười tươi rói làm trái tim hai bạn nhỏ phía trược mềm nhũn, Chonbo chậm rãi đến gần nhóc, ngồi xuống. Takemichi rời khỏi lồng ngực Pahchin, ngồi chính giữa hai người.

"Vậy là ổn rồi nhen." Nhóc vỗ lên mu bàn tay hai đứa trẻ hiếu thắng nọ, dỗ dành như một người bạn.

"Bé à, sao cậu cứ một mực muốn thằng ranh này vào chơi cùng thế, cậu chán tớ rồi hả?" 

"Hong có, tớ chỉ muốn có nhiều bạn bè để chơi lắp ghép thôi à." 

"Michi nói đúng á, dù sao cậu ấy cũng đâu phải của riêng cậu đâu." 

Pahchin chỉ chỉ trỏ trỏ, phán xét Chonbo với bản tính ki bo. Cứ thích dành Michi về cho riêng mình là sao, Michi sớm muộn là người một nhà của Pahchin mà, Michi đã nói rồi.

Pahchin cười hì hì trong lòng.

"Mày bị ngu à, tao nói rồi, bé cưng là của riêng tao, của riêng Chonbo này, nguyên cái lớp này đều biết, mày là ma mới, lo mà nghe lời tao nếu không tao sẽ đánh mày sấp mặt đó thằng ranh!"

"Nè nè, bé mập mạp hư quá, sao cậu có thể dọa sợ Pah-chin như vậy chứ." 

"Tớ...tớ...tớ không muốn cậu đi đâu hết á, bo xì nó đi, chơi với tớ thôi được không?" Chonbo bị nhóc con nhắc nhở, cúi đầu, sáp lại gần nhóc, ra vẻ tủi thân nói.

Takemichi bất lực, nhóc mệt mỏi với hai bạn nhỏ này rồi đó nha.

"Này, tớ nói nhé nếu hai người không trở thành bạn bè của nhau vậy thì tớ sẽ bo xì luôn cả hai cho khỏi cãi nhau." 

Chốt hạ bằng một câu, nhóc đứng dậy, giả vờ bực bội bỏ đi.

"Ơ ơ Michi..." Pahchin ú ớ, cậu ta không chịu đâu, Michi không nghỉ chơi với cậu ta.

"Bé ơi tớ sai rồi :((." Chonbo chạy đến kế bên nhóc, xoa nắn dỗ dành.

"Đừng giận tớ, tớ sẽ hòa thuận với thằng ranh kia, cậu đừng lơ tớ mà." 

"Đúng đúng tớ sẽ kết bạn với cậu ta, Michi tiếp tục chơi lắp ghép với nha." 

Phải vậy chứ, nhóc mềm mại nháy mắt trong lòng.

"Hửm, được rồi, thấy các cậu đều đã hối lỗi, tớ không giận nữa. Hehe giờ đi chơi thôiiiii!" Takemichi chạy tung tăng.

 Hôm nay bộ ba được thành lập, bọn họ bám dính nhau như sam, à không phải, mà là hai tên nhóc to xác bám dính lấy nhóc mềm mại không rời, làm nguyên cái nhà trẻ vốn đã hâm mộ Takemichi nay càng hâm mộ hơn, được hai tên to con bảo kê, chẳng ai dám đụng đến nhóc.

Bọn họ cái gì cũng phải làm cùng nhau, ăn cũng giống nhau, ngủ cũng cùng một chỗ, chưa hề tách ra một giây một phút nào.

Chiều đến, nhà trẻ phát kẹo, mỗi đứa nhóc sẽ được một bịch nhỏ gồm năm đến sáu viên kẹo to nhỏ khác loại, Takemichi hí hửng nâng niu bịch kẹo trong lòng, nhóc sẽ về chia một nửa cho anh lớn cùng chị Yuzuha và Hakkai.

Nhóc không biết nhà trẻ của Hakkai có phát kẹo cho cậu ấy hay không, cho nên lúc nào đến dịp này, nhóc đều để dành cho cậu bạn một viên kẹo to bự. Nhóc mềm mại rất biết trao yêu thương cho người khác đó nhe~

"Michi ơi, tớ rất vui luôn á, ở nhà trẻ cũ của tớ không được phát kẹo đâu, mấy giáo viên ở đó chỉ cho chúng tớ uống nước hoa quả vào cuối tuần thôi, không có kẹo gì hết." 

Ở đây vừa được uống nước hoa quả thỏa thích, mà còn được phát kẹo nữa, sướng quá đi!

"Bé ơi, cậu muốn thêm kẹo không, tớ cho cậu nha." Chonbo muốn đưa một nửa số kẹo mình có qua cho nhóc nhưng bị từ chối.

"Hong cần đâu, cậu ăn đi, cậu cũng thích kẹo mà hihi." Takemichi bóc một viên kẹo từ bịch của Chonbo, đút cho cậu nhóc.

"Tớ yêu cậu nhất luôn." Chonbo ôm nhóc chặt cứng, vị ngọt lan tỏa trong miệng, cậu ta híp mắt cười thật tươi.

Thời gian vui vẻ rất nhanh kết thúc, giờ ra về đã đến, tụi nhóc con ùa nhau nhào vào vòng tay cha mẹ, chít chít khoe về việc làm hôm nay ở trên trường đồng thời khoe có kẹo ngọt.

Hình ảnh nom cực kỳ đáng yêu.

Takemichi chào tạm biệt Chonbo lẫn Pahchin, nhìn hai bọn họ ra về mà nhóc có chút buồn buồn, nhưng không sao, nhóc sẽ chờ anh lớn.

Trường tiểu học của anh lớn ra trễ hơn mẫu giáo tận năm phút, nhóc ngồi trên xích đu mà nghĩ ngợi.

Hazz, chán quá đi thuii.

"Xin chào, sao em lại ngồi đây một mình thế?" 

Nhóc mềm mại ngẩng đầu, hướng về phía giọng nói vừa phát ra, ai thế?

"Em đừng sợ, anh tới đón em của mình thôi, nhưng mà em ấy đang đợi cô giáo chấm bài tập nên ra đây chờ, thấy em ngồi một mình chắc là buồn lắm, vậy nên anh mới qua bắt chuyện. Anh không phải kẻ xấu đâu." 

Đàn anh hơi ngượng ngùng gãi má, hắn chớp hàng mi dày, nhìn nhóc con xinh đẹp trước mặt. 

Em ấy dễ thương quá, dễ thương hơn em mình nhiều.

Hắn nghĩ nghĩ.

"Em hong có buồn đâu, em đang đợi anh lớn đến đón á. Mà anh ơi, anh đẹp quá, em cho anh một viên kẹo nhé." 

Takemichi bật dậy khỏi xích đu, lục lọi viên kẹo trong cặp rồi đưa qua cho hắn.

"Vậy được không?" Đàn anh xa lạ ngỡ ngàng.

"Dạ dạ, anh xinh đẹp quá nên anh cứ lấy đi, Michi cho anh mà." 

"Vậy, anh nhận, cảm ơn em nhé." 

Đàn anh nhét viên kẹo ngọt kia vào túi áo, một bên sờ sờ nắn nắn lòng bàn tay mềm mại của nhóc.

Bởi vì Michi đã cho anh viên kẹo ngọt mà mình rất thích, cho nên anh phải chơi với Michi nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net