Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thừa An năm XXX, Nghi Vương mưu đồ bất chính, đứng lên chống lại triều đình. Âm mưu cướp đoạt vương vị khiến triều đình loạn cả lên. Năm đó, Tịch Đế không khác gì con bù nhìn, chỉ biết ăn chơi, ham vui xa đọa không biết làm gì ngoài trơ mắt nhìn Nghi Vương làm càn.

Nghi Vương ngang tàn, hung bạo xem mạng người như cỏ rác, ra tay không thương tiếc, không một chút tình người. Đi đến đâu cũng thấy xác người nằm chất đống cao như núi, máu chảy thành sông. Mùi máu tanh tưởi hòa với mùi xác chết đang thi nhau phân hủy tạo nên một mùi thật khiến người ta kinh tởm.

Những luồng khói đen không ngừng bay nghi ngút lên trời cao. Điều đó cũng cho thấy được trận chiến này đã thảm khốc đến mức nào.

Một mảng trời xanh thẳm kia giờ đã bị nhiễm sắc tàn. Tiếng khóc ai oán không bao giờ ngừng phát lên. Nghi Vương hung dữ tàn bạo đã ra sức càn quét hết thôn này đến thôn khác, chiếm đóng thành lũy này lại đến thành lũy kia.

Tội cho Thành Bình An, nơi từng được biết đến với muôn vàn tiếng cười nói nhộn nhịp. Tiếng reo hò, tiếng hát cứ vang mãi nhưng giờ đây chỉ toàn là tiếng ai oán. Khóc than thảm thương, từ cuộc sống không lo nghĩ ngợi trở nên sống trong lo sợ.

Không biết bao nhiêu người đã đổ máu hi sinh vào trận chiến vô nghĩa mãi không có hồi kết kia chứ.

" Tá Dã.. Tá Dã Vạn Tác "

" Vương Gia ... Vương Gia đến cứu chúng ta "

Tiếng hò reo lại một lần được sống dậy. Họ được cứu rồi, họ được cứu rồi. Cảm tạ thần thánh đã đưa người ấy đến với họ.

Cưỡi con chiến mã uy phong lẫm liệt, tay cầm ngọn giáo hiên ngang xông pha vào bên địch. Mũi giáo đâm thẳng qua những tên phản đồ, máu tươi nhuộm đỏ cả thanh giáo.

Tiếp đó hàng nghìn, hàng vạn binh tướng sĩ cưỡi chiến mã đi theo sau. Người cầm ngang mục giáo oai phong lẫm liệt không ai khác đó chính là Vương Gia Tá Dã Vạn Tác. Người có thể hô mưa gọi gió, được lòng dân chúng, nắm trong tay gần nửa giang sơn. Vạn Tác - Cái tên ai cũng mong lên làm Vua nhưng mãi chẳng thành.

Lúc ngàn cân treo sợi tóc, người đã đến kịp thời cứu những sinh mạng ở đây. Phong thái đó không bao giờ thay đổi theo thời gian. Dẹp loạn ở Thành Bình An chỉ trong chớp mắt. Đã là phản đồ thì không thể tha thứ, thẳng tay giết chết như cách Nghi Vương không ngần ngại tàn sát người vô tội.

" Đã là phản đồ các ngươi chỉ có con đường chết. Giết "

Giọng điệu hào hùng khiến bọn phản đồ chạy ríu rít vào cung. Một lũ chuột nhắt ham sống sợ chết khiến Vạn Tác ngứa mắt không thôi. Đi theo Nghi Vương ngang tàn vẫn có bọn như này, đúng là sỉ nhục.

Thúc ngựa phi vào cung một mình đuổi theo bọn phản đồ. Một mình giết hết những người dám cản đường, hãm hại dân chúng. Ngọn giáo sắc nhọn đâm xuyên những tên phản đồ mưu mô, sảo trá. Máu chảy dọc theo ngọn giáo làm nổi bật thêm hoa văn được trạm khắc tinh tế ở thân giáo.

Chính thanh giáo đã nhuốm máu tươi bẩn thỉu của những kẻ phản đồ sẽ xuyên thẳng tim của kẻ bạo ngược Nghi Vương, đến bước đường cùng mà kẻ đó vẫn không hề hối hận với những gì mình đã gây ra.

Hàng vạn người chết dưới tay hắn, từ già trẻ lớn bé, thanh niên trai tráng đến thiếu phụ đều không tránh khỏi cái chết. Vương Gia Tá Dã Vạn Tác cầm thanh giáo mà lửa hận trong lòng bừng lên, con dân lương thiện của Thành Bình An vô tội hà cớ gì lại phải chịu cảnh tan nhà nát cửa.

Khi thanh giáo đâm xuyên qua giáp sắt thẳng qua tim, máu tươi của Nghi Vương chảy dọc xuống thân giáo làm cho viên ngọc đỏ ở thân giáo sáng lên. Một đời làm người kết thúc, Nghi Vương bật cười chỉ thẳng vào mặt Vương Gia, hắn sỉ nhục người.

" Ta khinh lũ cẩu như ngươi. Ha ha ha, cuối cùng chỉ là lũ cẩu nghe lời cho Hoàng Đế -- "

Không để Nghi Vương tiếp tục sỉ vả, Vương Gia rút thanh giáo ra, vươn lên cao hạ xuống một nhát. Đầu Nghi Vương lìa khỏi cổ, đến cuối cùng vẫn không chịu hối cải. Người đi thì thanh thản, còn người ở lại chịu nhiều đau thương.

Sau khi giết chết Nghi Vương, đem đầu hắn về làm chiến lợi phẩm. Vương Gia nhanh chóng thúc ngựa chạy về phía biệt viện đã sớm đổ nát..

Dẫu có thúc ngựa nhanh cách mấy, Vương Gia vẫn đến muộn..đã không kịp nhìn thấy tiểu muội của mình mỉm cười nữa. Người vội vàng bỏ hết tất cả chạy về phía nơi đổ nát, lật tung những gì còn sót lại chỉ mong tìm được gì đó. Thứ người tìm được chỉ còn cây trâm đã cháy của tiểu muội.

Người có trong tay tất cả, cứu được con dân nhưng lại chẳng cứu được người thân của mình. Vương Gia suy sụp.

" Ca ca..Ca ca.. "

Trong lúc suy sụp nhất, người đã nghe âm thanh quen thuộc của muội muội mình. Chất giọng run run trong trẻo không lẫn đi đâu được, người như tìm được ánh sáng liền quay đầu lại nhìn.

Muội muội vẫn xinh đẹp như ngày nào nhưng sao trên người lại đầy thương tích thế kia, phía dưới y phục cũng chỉ toàn huyết tươi. Trên tay bồng theo cục bông nhỏ.

Vương gia không kìm được cảm xúc nữa mà lao tới ôm muội muội vào lòng, cái ôm sau ngần ấy năm chưa gặp cũng là cái ôm cuối cùng tiễn nàng về với suối vàng.

" Hoa Viên Ngọc Nhi..ta xin lỗi, ta xin lỗi. Mọi thứ đã xong hết rồi, ta sẽ đưa muội về "

Người nói với giọng run run, Ngọc Nhi được ôm trong lòng liền cảm thấy thoải mái. Nước mắt nàng tuôn ra, nàng mỉm cười. Đau quá, cơ thể nàng đau như có ngàn mũi giáo đâm xuyên. Ngọc Nhi vươn bàn tay dính đầy máu của mình áp sát gương mặt của người.

" Ca ca..Ngọc Nhi không thể về nhà được nữa rồi. Ngọc Nhi đã bị người ta vấy bẩn...nhi tử vừa mới sinh..ca ca-- "

Nàng nấc lên từng tiếng thê lương, tay ôm chặt hài tử trong tay. Ngọc Nhi đường đường là thứ nữ trong phủ Tướng Quân được gả cho Hòa Thân Vương. Ngọc Nhi không phải muội muội ruột của Vương Gia Tá Dã Vạn Tác, họ là thanh mai trúc mã với nhau nhưng vì người lớn hơn nên Ngọc Nhi trở thành tiểu muội của người.

Trong thời chiến loạn lạc, Hòa Thân Vương không tránh việc phải ra quân chinh chiến, thân là Hòa Thân Vương Phi phải ở trong phủ lo toan mọi việc. Ngọc Nhi sắc nước hương trời không tránh khỏi bị kẻ xấu để ý, trong đó có Nghi Vương. Âm mưu cướp đoạt mỹ nhân từ tay Hòa Thân Vương, hắn không từ thủ đoạn tấn công thành lũy khiến Hòa Thân Vương bị thương nghiêm trọng và bắt cóc Ngọc Nhi.

" Đứa trẻ này là ? "

" N-nghi Vương... Ca ca, Ngọc Nhi số phận hẩm hiu không thể nuôi dạy nhi tử... tẩu tẩu có thể. Ngọc Nhi hèn mọn xin người đừng để ai biết đứa trẻ này mang cốt nhục của Nghi Vương "

Nói rồi, Ngọc Nhi lấy từ thắt eo mình mảnh ngọc bội quý giá đặt vào lòng ngực của nhi tử non nớt chưa đủ tháng ngày.

" Hoa Viên Võ Đạo...mong nhi tử của ta không phải chịu số kiếp như mẫu thân nó.. Giúp muội, muội ở suối vàng của an lòng "

Chẳng để Vương Gia nói lời từ biệt cuối cùng, Ngọc Nhi đã trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay ấm áp của người.

" Ngọc Nhi, muội đã chịu nhiều thiệt thòi rồi...Vĩnh biệt "

Vương Gia mặt lạnh băng ôm thân xác sớm đã không còn hơi ấm của Ngọc Nhi lên, người không muốn để mẫu tử phải chia ly quá sớm nên đứa trẻ mới sinh ấy vẫn nằm trong lòng mẫu thân đã mất của nó.

Người nén đau thương ôm mẫu tử Ngọc Nhi về phủ..

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Author : Zycarot


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net