Chương 23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Ánh mắt của đàn em có vẻ lạ, nhưng cậu cũng không mấy để ý lắm, ngược lại còn tiến đến an ủi em ấy một chút.

Mỗi sáng của học sinh bắt đầu từ việc đi học, ừ thì trừ ngày nghỉ ra thì lúc nào cũng phải đi học.

Quá mệt mỏi, Takemichi với đôi mắt thâm quầng do hít ke của couple quá đà suy nghĩ, hiện tại đến bước chân ra khỏi giường cậu cũng lười, huống chi là vác cái xác này đến trường.

Nhưng bắt buộc phải đi, cậu làm sao cũng không thoát được cái vận mệnh này.

Takemichi qua loa xử lý xong bữa sáng, chỉnh lại cà vạt, cầm cặp rời khỏi nhà.

Sáng nay, Takuya không có việc gì gấp gáp, liền đợi Takemichi ở trước nhà. Cậu vừa mở cửa, đập vào mặt là nụ cười tươi rói của anh bạn nhỏ.

Takemichi bất đắc dĩ cười, đáy mắt ánh lên tia dịu dàng hướng thẳng vào Takuya, khiến cậu ta hoảng hốt đỏ mặt. Cái quái, mới sáng sớm mà crush đã trao cho mình liều thuốc bổ như vậy, không sợ người ta sốc "thuốc" chết hả?

Takuya mím môi, kích động nhìn cậu, ngón tay cầm cặp còn hơi run rẩy một chút.

Nói gì thì nói, nụ cười của Takemichi vẫn chứa nhiều sát thương như vậy, hại cậu ta đỏ bừng cả mặt.

Bên kia, Takemichi liếc nhìn biến hóa trên khuôn mặt của Takuya, gãi đầu khó hiểu. Gì đây, đau bụng à?

Takemichi không ngờ anh bạn hàng xóm lại có một mặt phong phú như thế, nhưng ngại nói, Takemichi chỉ im lặng nhìn Takuya thay đổi.

"À mà Takemichi, chủ nhật tuần này khu trò chơi có diễn ra một đại hội, nghe nói rất hấp dẫn đó, mày đi với tao không?" 

Takuya gác tay lên đầu, vừa đi vừa hỏi. Quả thật cái tin tức này cậu ta mới biết từ hôm qua thôi, cũng nhờ ngày nào cũng lướt mạng, cậu ta mới nắm bắt được một số thông tin hay ho đó chớ!

Takemichi ban đầu định đồng ý, dù sao sự kiện độc đáo như vậy không diễn ra nhiều, cùng lắm một năm tổ chức hai ba lần, cậu cũng vô cùng tò mò, nhưng lúc sau mới nhớ bản thân đã có hẹn từ trước, thế nên khéo léo từ chối lời đề nghị của Takuya.

Ngay khi Takemichi từ chối, Takuya có chút ngạc nhiên, cậu ta còn tưởng Takemichi sẽ đồng ý cơ chứ. Chơi với nhau bao nhiêu năm, cậu ta biết Takemichi rất tò mò với mấy hoạt động này, vậy mà hôm nay Takemichi nói mình không thể đi, cậu ta vẫn là chưa chuẩn bị kịp.

Thôi vậy, Takemichi có việc, cậu ta sẽ không níu kéo. 

Chỉ có điều, lần sau nhất định phải rủ Takemichi đi cho bằng được, Takuya đã suy nghĩ như vậy.

Cứ thế, cả hai cùng nhau tung tăng đi đến trường.

Bầu trời hôm nay quá tốt, nắng ấm chiếu rọi xuống làn đường, bóng cây loang lổ in một vệt thật sâu - lại một mặt khắc họa bức tranh thiên nhiên đơn giản, qua một lúc lại có cơn gió thổi qua, không khí hiện tại tràn ngập cái gọi là thanh xuân.

Mà cái gọi "thanh xuân" này tràn đầy sức sống, không tốt không xấu nhưng lại khiến người ta chìm đắm, vĩnh viễn không muốn bỏ lỡ.

Tốt đẹp biết bao nhiêu cũng không bằng một đời học sinh, nhìn từng người mặc đồng phục ríu rít nói chuyện, vui vẻ nô đùa — Cảm thán, tuổi trẻ thật tốt!

Cổng trường cứ thế rộng mở, tương lai ở đấy, vẫy chào mọi người.

Takemichi nhanh chân bước vào, lại một lần nữa ngước mắt nhìn hàng cây xanh thẳm, miệng lẩm bẩm hát một bài hát mình vừa nghe tối qua. 

Giai điệu nhộn nhịp văng vẳng bên tai, Takemichi không biết vì sao tâm trạng tốt lên gấp mười lần, cậu thấy - thật ra đi học cũng chẳng phải điều gì xấu cả.

Hơn nữa, couple của cậu còn ở đây, ngay tận mắt, Takemichi hiển nhiên phải đi học chứ!

Takemichi bị vẻ yêu đời của mình làm cho vui vẻ, có lẽ hôm nay là một ngày may mắn đi!

Lại nói, Takemichi chưa trả sách cho thư viện, vì vậy cậu đành từ biệt Takuya ở đây, một mình đến chỗ đấy.

Thư viện trường thực chất không rộng lắm, hoặc có thể là do không gian nơi này đều chứa rất nhiều sách cho nên nhìn hơi chật chội, ở giữa thư viện có ba bộ bàn ghế để đáp ứng cho học sinh, bọn họ có thể ngồi tại đây đọc sách, nếu không muốn có thể mượn sách về nhà. 

Thư viện cách dãy phòng học không xa, ước chừng hai - ba phút đi bộ thôi.

Khi đến nơi, Takemichi lục lọi trong cặp ra một quyển sách chuyên về sinh vật, cậu đã đọc xong nó từ hai ngày trước rồi, nhưng hôm nay mới có thời gian đem trả. Takemichi đưa quyển sách cho quản lý thư viện, sau đó ký tên vào cuốn sổ ghi chép người trả sách kia rồi có thể quay trở về lớp.

Cậu cảm ơn quản lý một cái, rồi xoay người rời khỏi. Tuy nhiên, mọi việc đâu đơn giản chỉ dừng lại ở đây.

Ngay khúc rẽ ở cầu thang, Takemichi bắt gặp người quen.

Là đàn em nhỏ ở phòng y tế.

Có duyên ghê, cậu vậy mà gặp được em ấy ở đây.

Mà lần này em ấy cũng không khả quan mấy, đang đứng ở góc cúi gằm mặt, miệng lầm bầm gì đó nhưng tổng quan trông có vẻ rất đáng thương.

"Này em ơi, không sao chứ?" - Takemichi tri kỷ tiến lên hỏi han.

Người nọ có vẻ rất kinh ngạc, cậu ta vội xua đi sự lạnh lẽo ở đáy mắt, cười gượng nói "Không sao ạ."

Đm, không ngờ gặp anh ấy vào ngay lúc này, suýt nữa thì bị lộ.

Kisaki thầm thở phào một hơi, cũng may cậu ta phản ứng nhanh nhẹn, không thì toi đời rồi. Bao nhiêu công sức ra vẻ trước mặt anh ấy đều đổ sống đổ bể thì cậu ta khóc chết mất.

Ánh mắt của đàn em có vẻ lạ, nhưng cậu cũng không mấy để ý lắm, ngược lại còn tiến đến an ủi em ấy một chút. Mặc dù em ấy nói không sao nhưng cậu vẫn nghĩ em ấy đang áp lực chuyện gì đấy, chứ người bình thường ai lại tự lầm bầm vừa cúi đầu một góc như em ấy.

Takemichi bị sự suy nghĩ tào lao của mình làm cho cảm động, quả nhiên em ấy sợ mình lo lắng quá mức đây mà.

Đúng là một đàn em dễ thương!

Takemichi khẳng định chắc nịch.

Nhưng mà cậu lại không biết cái hình tượng "yếu đuối", "dễ bắt nạt" kia thực chất chỉ là giả mạo, chẳng có thằng nhóc nào ngoan ngoãn ở đây cả, đó chỉ là hình tượng giả mà thôi! Cho nên, Takemichi cậu mau nhanh chóng tỉnh ngộ đi!!!!

Tiếc là Takemichi không hiểu, lại càng không phát hiện, hoàn toàn bị Kisaki quay như chong chóng.

Thật tội nghiệp, chậc chậc!

Kisaki không hiểu sao đàn anh đối với mình còn dịu dàng hơn trước, giọng nói còn thập phần mê người, nhưng như vậy cũng tốt, cậu ta rất thích điều này - ước mỗi ngày Takemichi đều làm ra loại hành động này với mình.

Kisaki không đứng đắn cười cười trong lòng.

Mà con cừu ngây thơ bên kia vẫn ngẩn ngơ đối tốt với con sói trước mặt, cậu nắm lấy tay em ấy, cố gắng trao cho em ấy sự ấm áp của thế giới xung quanh.

Cậu muốn nói với em ấy, thật ra thế giới này rất tốt đẹp, em nên tích cực lên, không nên buồn bã như vậy!

Takemichi càng an ủi, đáy mắt Kisaki càng tối tăm, cậu ta vươn tay, dùng giọng điệu sợ hãi nói Takemichi rằng bản thân muốn ôm một chút.

Takemichi đáp ứng cậu ta, Kisaki chỉ nhếch khóe môi, tâm trí nổi một làn sóng mạnh mẽ.

Sự ấm áp của anh như một chiếc phao cứu em khỏi xã hội tối tăm này, vậy nên từ nay anh chỉ nên trao nó cho một mình thôi nhé!

Góc ngoài lề.

Xin chào, chúc mấy nàng một kỳ Tết thật vui vẻ ạ!

Nhân đây để đón Tết, mình đã đào một cái hố mới, không biết mọi người có muốn lọt hố cùng mình không nhỉ?

Dưới đây là thông tin sơ lược về chiếc hố này, nếu mọi người muốn tìm hiểu chi tiết hãy qua bên đó đọc văn án nhé. Mà nói đơn giản hố này giống như phiên bản cao cấp hơn của bộ "Ký túc xá nam sinh" vậy, nhưng chung quy đều vô cùng dễ thương đấy ạ.

Tên: [AllTakemichi] Bạn cùng phòng có điều khó nói!

Thể loại: Thô tục, dễ thương, yêu đương ngọt ngào, hiện đại, vườn trường.

Tóm tắt: Bạn cùng phòng dạo gần đây cứ kỳ kỳ, nhưng thế quái nào tôi lại thấy đáng yêu. Vì không hiểu sự thay đổi của mình, cho nên tôi đã lên mạng tìm hiểu một chút, nhưng vì cớ gì giang cư mận mỗi ngày đều ở đây trồng "rau răm". Ai đó giải thích cho tôi hiểu đi!!

Rốt cuộc, hôm nay giang cư mận đã trồng "rau răm" thành công chưa? Và anh bạn nhỏ này đã giải đáp sự khó nói của bạn cùng phòng chưa?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net