Chương 29.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29: Hôm nay đặc biệt đến không ngờ.

"Takuya à, tao không biết mày vì chuyện gì mà bực bội nhưng mà tao vẫn luôn ở đây lắng nghe mày, đừng có giữ sự tiêu cực trong lòng nha." 

Takemichi dùng giọng nói mềm mại nói ra từng từ ngữ, cậu nói rất chậm nhưng lại vô cùng rõ ràng. Từng câu từng chữ như phác họa trong đầu Takuya khiến cho cậu ta ngưa ngứa nơi đầu quả tim - giống như bị một chiếc lông vũ khẽ chạm vào.

Takuya mỉm cười, đáp: "Ừm, nghe mày hết." 

Cả hai được đối phương dỗ qua dỗ lại đến mức tâm loạn cào cào, sự vui sướng trong lòng không tài nào giấu nổi mà lộ hết lên trên mặt, Takemichi hơi cúi đầu cố gắng giấu đi đôi mắt sáng lấp lánh của mình, cậu không hiểu bản thân bị cái gì, chỉ là rất thích cái cảm giác này.

Bóng dáng cả hai phác ra một nét thật nhạt dưới làn đường, gió nhẹ lướt ngang làm rung rinh những sợi tóc rũ trước trán, Takemichi chớp hàng mi, từng bước từng bước cùng cậu bạn trúc mã tiến về phía trước.

Bạn thuở bé, là cái danh không thể đùa. Nên nhớ.

*

Tiết đầu nhàn nhạt trôi qua, Takemichi ngồi tại chỗ ngơ ngác nhìn cửa sổ, bỗng nhiên sau lưng bị khều nhẹ. 

"Takemichi-kun, có thư cho cậu nè." Tiếp xúc với nhau một thời gian, với cái mác là người đưa thư cho hai con người này, nữ sinh nhỏ đã âm thầm ghép bọn họ thành một couple, không những vậy, cô cũng lập một nhóm bé tí tập hợp những người cùng thuyền, tuy nhiên thành viên đều là một vài bạn học trong lớp - không nhiều lắm.

"Làm phiền cậu quá, cảm ơn nhé." Takemichi nhận lấy mảnh giấy nhỏ, mỉm cười nhẹ cảm ơn cô bạn.

Như mọi khi, nội dung thư vẫn là giọng điệu nhu hòa xen lẫn chút tinh nghịch của tuổi trẻ. Takemichi thấy thật may, vì cậu lại có một thời thanh xuân trọn vẹn cùng những người bạn đáng yêu này.

Có lẽ, những mảnh thư nhỏ bé này sẽ nằm trong bộ sưu tập trân quý trong cuộc đời cậu, chí ít Takemichi tự cho là vậy.

Takemichi đọc từng chữ, khẽ cười.

Bạn nhỏ ơi, hôm nay tôi mệt quá, cậu có thể nói vài câu động viên tôi được không? 

Bên cạnh còn vẽ thêm hai ba cái hình hoa hoa tung bay, nom rất tương phản với dáng vẻ cao lớn của hắn.

Takemichi nhướng mày, cậu kỳ thực không biết nói cái gì cả.

Nhưng mà đối phương muốn thì cậu vẫn sẽ viết cho đôi ba câu, dù biết nó chẳng đâu đến đâu - hoặc chính cậu nhận xét là như thế.

Nắn nót viết xuống từng dòng chữ, Takemichi có phần hài lòng, cuối cùng học theo một bạn fan couple trên mạng mà vẽ xuống một hình trái tim để động viên Hakkai.

Chào bạn lớn bên kia, tôi không giỏi động viên người khác đâu nên không hợp ý cậu cũng đừng giận nha!

Gửi cậu: Tôi biết cậu không bao giờ bỏ cuộc đâu, nếu mệt mỏi cậu cứ nghỉ ngơi một chút, sau đó hãy mang tất cả ý chí của cậu mà tiến về phía trước nha! Cố lên ♡

Takemichi viết xong liền đọc lại thêm một lần, thấy ổn thỏa mới gấp tờ giấy lại, cậu quay người nhờ bạn học nữ ở dưới, vì sợ làm phiền cậu ấy quá nhiều lần, Takemichi đã gửi tặng cậu ấy hai ba viên kẹo bọc đường làm quà cảm ơn.

Món quà không lớn nhưng có trời mới biết cô bạn hạnh phúc đến mức có thể bay lên, Takemichi là bé mềm mại trong lòng cô, được bé cưng tặng quà, cô vui sướng đến không ngừng cười dại.

Thư đến tay Hakkai đã là chuyện của một phút sau, hắn hứng khởi mở mảnh giấy bé xíu, nghiêm túc đọc từng câu. Đến khi đọc đến hàng cuối cùng, Hakkai đã cứng đờ người.

Đôi mắt ôn nhu chưa từng xuất hiện, lòng như được tắm bởi một chậu nước xuân, thanh mát và ngọt ngào đến không thể ngờ, hắn mím môi mỏng, khóe mắt đã tố lên hết tâm tình sâu trong tim. Chưa bao giờ hắn cảm thấy hạnh phúc đến mức độ này, kể cả việc được cho kẹo khi còn bé cũng thua xa. 

Mảnh thư nhỏ lẻ này khiến hắn lần đầu cảm nhận được thứ ngọt hơn cả đường, nó tràn vào khoang miệng rồi dần dà di chuyển xuống - khắc sâu vào trái tim thiếu niên của hắn. 

Hakkai nắm chặt một góc giấy, đáy mắt không thể thoát khỏi đôi ba chữ cuối cùng, đặc biệt nhất vẫn là hình vẽ đáng yêu kia.

Hakkai ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của bạn nhỏ ngọt nị, tim bất giác đập mạnh. 

Hắn cẩn thận gấp mảnh giấy lại, kẹp vào trang sách quen thuộc - nơi chứa vô vàn mảnh giấy không được nhắc tên.

Trân trọng nó, giống như trân trọng một phần còn lại của cuộc đời! 

Hakkai ngây ngô nằm dài ra bàn học, ngắm nhìn cậu hết lần này đến lần khác, đến khi giáo viên tiết mới nhắc nhở mời lặng lẽ giảm bớt sự nhiệt tình.

Thời gian trôi qua khá nhanh, giấy trắng đã bị nhuốm từng chữ đen, học sinh duỗi cơ thể cứng đờ, nghe tiếng chuông giải lao đã lập tức hào hứng.

Cuối cùng cũng ra chơi rồi!

Takemichi vui vẻ rời khỏi chỗ ngồi, thực ra cậu có chút khát nước rồi. Chậm rãi đi xuống tầng, Takemichi rẽ vào chỗ quen thuộc, lục tìm đồng xu trong túi quần, cậu khom lưng nhét nó vào trong lỗ, bấm vào mục nước uống yêu thích.

Lạch cạch lạch cạch, nghe khá vui tai.

Takemichi thích thú nhìn chai nước dần dần đi xuống, cuối cùng cậu ngồi xuống lấy nó ra.

Mát lạnh truyền đến đầu ngón tay, Takemichi thỏa mãn híp mắt cười nhẹ. 

"Takemichi phải em không?" 

Sau lưng truyền đến một giọng nói khá quen thuộc nhưng cậu không nhớ rõ, Takemichi xoay người, ngạc nhiên đến tròn mắt.

Đàn anh! 

Hai lần như một, nơi gặp mặt của bọn họ vẫn quay về địa điểm bắt đầu. 

Takemichi nhìn Mitsuya, người này cậu có ấn tượng đặc biệt tốt, sẽ không dễ dàng quên. 

"Chào anh ạ." 

"Trùng hợp thật, anh không nghĩ chúng ta lại gặp nhau ở nơi này đâu." Mitsuya vốn là một đàn anh ôn nhu, anh cười nhẹ, đôi mắt cong lên trông cực kỳ đẹp. Takemichi đờ người nhìn một màn này, cảm thán nhan sắc này quả nhiên không tầm thường.

Chí ít nó có thể làm cậu lay động. 

Không biết tại sao, Takemichi sẽ ưu ái những người xinh đẹp hơn một chút, bởi vì rất thích mắt cho nên bọn họ sẽ có những ngoại lệ mà không phải ai cũng nhận được. Takemichi xoa đầu ngón tay thoáng tê dại bởi nụ cười của đối phương, tai hơi nóng.

"Em cũng bất ngờ lắm, nhưng mà rất vui vì gặp lại anh." Takemichi thật lòng bày tỏ.

Mitsuya mở to mắt trước lời nói này, có hơi nhộn nhạo một chút nhưng không quá mãnh liệt, hắn còn nhớ lần trước gặp cậu, lúc đó em ấy có hơi đáng yêu nhưng lần này lại đáng yêu hơn nữa. Mitsuya cảm thấy suy nghĩ của mình cứ lạ lạ kiểu gì, nhưng hắn không rõ là lạ ở đâu cả.

Khen đáng yêu thôi mà, có con mẹ gì mà lạ cơ chứ! 

Cố gắng trấn tĩnh bản thân, Mitsuya lấp liếm sự kỳ lạ bằng cái lý do sứt sẹo.

Ngày hôm đó anh cười còn đẹp hơn cả cầu vồng!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net