Chương 7:Tiệc mừng(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mikey cùng Sanzu ngước nhìn căn biệt thự bị bỏ hoang hơn gần 10 năm nay trước khi đi đến điểm hẹn.Vốn được xây dựng lên để nhốt người lại vĩnh viễn bên cạnh nhưng...tốt rồi đã có thông tin về người ấy khả năng gặp lại không còn vô vọng nữa.

Takemichi mãi mãi sẽ chẳng bao giờ biết được nơi đây nghiêm ngặc chặt chẽ như thế nào.Định vị,boom nổ,sói dữ,hổ,...thậm chí có cả bắn tỉa từ xa luôn hoạt động không ngừng suốt quãng thời gian dài.Vào không dễ ra không xác như chiếc lồng trong suốt chả có gì ngoài vẻ đẹp huy hoàng.

"Boss gần đến giờ rồi" Sanzu thu ánh mắt cúi người giữ khoảng cách lên tiếng nhắc nhở.

"Ừ"

Mikey lùi bước quay đầu có người đang mở cửa xe chờ sẵn ở đó.Anh muốn nhanh chóng gặp lại khi đó chúng ta cùng đoàn tụ như ngày xưa.Thông tin lần này mong rằng sẽ không khiến anh thất vọng.

Chiếc hộp đen sang trọng đắt tiền chạy nhanh trên đoạn đường thưa người.Tài xế im lặng tập trung lái xe,Sanzu kể lịch trình hôm nay bị hoãn sẽ được tổ chức lại vào ngày mai nhưng Mikey không để tâm nhắm mắt dựa đầu vào cửa sổ suy nghĩ điều gì đó.

.

.

Đúng như lời hẹn ban đầu lúc bốn giờ trước cổng đền Musashi đã có vô vàn chiếc xe hộp sang trọng dành cho giới ăn chơi nhà giàu xuất hiện.

Người đi đường cũng phải tò mò tụ tập nhìn lên đền.Nếu không có bảo vệ tài xê vác súng đứng canh có lẽ sẽ đông hơn nữa mà thu hút cảnh sát đến.

"Boss mời ngài"

Sanzu lịch sự mở cửa xe cho Mikey.Chỉnh lại chiếc vest,cà vạt ngay ngắn đúng vị trí đẹp nhất.Hai tội phạm nhanh chân bước vào.

"Mikey và Sanzu đã đến.Vậy là đủ người" Yuzuha đứng trên bục cao đếm từng người được mời đến hài lòng với nhìn Baji và Ran đưa ngón cái giả cho sự khen ngợi.

Emma nhìn chiếc máy trục trặc ngán ngẩm,dù biết Chifuyu cùng Taiju đang cố sửa chữa.Ngao ngán lên bục báo lại

Hai người thì thầm qua lại gật đầu am hiểu.

"Xin lỗi vì sự cố lần này.Mong mọi người ngồi hàng ghế bên kia chờ đợi một lúc"

Tuy rằng cô nói năng rất lịch sự nhưng Sanzu vẫn khó chịu chậc lưỡi quát lớn

"Bọn tao đến để lấy thông tin chứ không rảnh đi ăn tiệc nhảm nhí này"

Rút chiếc súng bên quần chĩa thẳng về phía Yuzuha,hình như cô đã quá quen với cái màn này không hề run rẫy mà còn tặng nụ cười khinh.Hinata từ đâu ra không vừa gì chĩa súng lại vào ngay thái dương gã

"Bình tĩnh đi nếu chưa muốn người thương ghét mình đâu nhỉ,Sanzu-san"

Nghe từ ' người thương ' thành công khiến gã khựng người.Điều cấm kị đầu tiên trước khi mở miệng là không được nhắc đến cậu ấy...Kokonoi vì định lên tranh chấp cùng thằng điên thì nó chậc lưỡi quay đi trong khó hiểu vậy lui về chỗ cũ thôi mất bia đỡ đạn rồi.

Điều đặc biệt mà cả bọn thắc mắc chính là 10 người chạy tới chạy lui làm gì đó khiến bọn hắn bắt đầu ngứa ngáy tò mò.Nhất là Hakkai và Mikey,người mà mình coi là người thân đang lo mọi chuyện trong khi bản thân ngồi đợi hoang mang.

Cố chấp hẹn từ lúc 4 giờ chiều đến 6 giờ chiều rồi nhưng vẫn chưa có thông tin gì liên quan đến cái tên Hanagaki Takemichi cả.

Nhiều tên bắt đầu điên tiết vì quá mất thời gian.Nhiều nòng súng đã được lắp đạn sẵn quay vòng vòng.

Bỗng...

Các chùm đèn bao quanh sảnh Musashi tắt cái ngủm không rõ lí do.Chỉ duy nhất ánh đèn trên bục thì lại sáng cùng chiếc máy chiếu bắt đầu hoạt động.

Hình ảnh cậu trai trẻ mái tóc đen đôi mắt xanh sáng rạng ngời xuất hiện khiến nhiều tên không khỏi đứng bật dậy ngơ ngác

"Take...michi?"

Cậu nhìn xung quanh hàng ghế ngồi ánh mắt dành mọi người quá đỗi dịu dàng.Takemichi thật hạnh phúc khi đầy đủ thành viên như thế quả là đáp lễ xứng đáng cho anh hùng mà.

"Chào buổi tối mọi người"

Mọi người đã lâu không được nghe giọng ngọt ngào ấy.Mikey ngỡ ngàng bất dậy chuẩn bị chạy đi kiếm người.Anh gặp lại cậu rồi vậy ở đâu?

Takemichi lo lắng mọi người lạ quá mình không được tiếp đón ở đây sao.Cậu hằn giọng lại

"Umhhh...có vẻ mọi người giận tao rất nhiều nhỉ.Haizzz bản thân không được tiếp đón nồng hậu rồi..."

Takemichi giả bộ thở hơi dài thật dài diễn sâu.Bọn hắn mới nhận ra hành động ngớ người của mình nhìn người trên màn hình mà thấy tội lỗi

"KHÔNG PHẢI!"

Hả?

Không phải thì thôi hét lớn làm gì chứ,cậu bĩu môi lí nhí trách móc.Xốc lại tinh thần vững vàng

"Ehem...tao ở đây là muốn gặp lại mọi người và mong mọi người sẽ tha thứ việc tao đi suốt 12 năm qua mà không một lời nói nào.Vì chuyện gia đình,Hanagaki Takemichi thành thật xin lỗi."

Đứng trước màn hình đang chiều gập người tiêu chuẩn nói lời xin lỗi một cách chân thành nhất khi bản thân cảm thấy tội lỗi.Cả bọn một phe nháo nhào báo hoảng loạn chung quy bảo cậu không cần làm vậy nhưng tội lỗi vẫn còn đó.

Một suy nghĩ bỗng loé lên bên đầu đó có thể là một ý tưởng vô cùng điên rồ cậu không chắc nó sẽ thành công nhưng hậu quả lại khá khó lường trước được.Nhưng bọn họ đã thất hứa chắc chắn sẽ tự biết lỗi thôi

"Mọi người nhớ lời hứa không ạ? Vậy là mọi người đã thất hứa mất rồi thật sự rất buồn vì điều đó.Tao có một đề nghị nếu như ai chủ động quỳ gối tạ lỗi tao nhất định sẽ xem xét tha cho người đó thấy sao?"

Lời chưa kịp dứt đồng loạt tiếng ồn từ bàn ghế vang lên dữ dội.Một cảnh tượng huy hoàng mà cả Takemichi sẽ không bao giờ ngờ tới bản thân sẽ thấy được.

"Mọi...người?"

Có lỗi thì phải nhận lỗi mới là trẻ ngoan,bọn hắn tự giác như vậy sẽ được yêu sủng mà tha thứ.

"Mikey?...anh...Shin?Mọi người đứng dậy đi em chỉ đùa thôi không cần đâu" Cậu hốt hoảng đứng dậy quơ tay ngỏ ý không chọc nữa.Làm ơn điều này thật khó xử...

Hiện tại chỉ cậu chỉ muốn ra khỏi đây nâng mấy con người kia.

"Không đâu là lỗi của bọn tao vì thất hứa chỉ mong mày sẽ tha thứ"

"Bọn anh cũng vậy,xin lỗi Micchi-chan"

"Cả bọn em nữa" Con gái cùng đồng lòng đồng loạt quỳ xuống.Nếu nói con gái yếu mềm không được quỳ trước đàn ông thì bọn cô chắc chắn sẽ cãi lại.Người thương chỉ tha lỗi khi bản thân biết lỗi mà thôi.Bọn cô chưa muốn bị ghét bỏ vào lãnh cung...

"Akkun,Takuya,Hinata bọn em là gì của Phạm Thiên?"

Cậu mong rằng nghi ngờ của mình là sai,con đường tội phạm thật sự quá nguy hiểm.Chỉ khổ khi lún vào vậy...

"Bọn em...là thành viên cốt cán ạ"

"Bọn tao chỉ là nhân viên của...Phạm Thiên"

Lời nói một lúc một nhỏ dần như cũng đủ khiến cậu sợ hãi.Chuyện quái quỷ gì vậy!!!!

Liệu cậu quá dễ dãi khi tha thứ và trở thành đồng phạm hay không? Dù sao họ cũng là người cậu yêu quý,mọi tội lỗi đã gây ra thì hậu quả càng khó lường...Takemichi thở dài xoa hai bên thái dương của mình tịnh tâm

Không khí yên lặng bất thường,nhiều nhân viên phục vụ được điều tới đã biết nhân vật là ai nhưng cảnh tượng này sẽ mãi ghi sâu vào tiềm thức

Một kẻ có dáng vẻ xinh đẹp vô tội lại có thể khiến cả tội phạm quỳ gối xin tha.Danh tiếng đồn đại ngày càng lớn,nhiều giới đồng lòng tò mò về con người ấy.Tiếc là bị giấu đi quá kĩ.

"Ehe nhiêu đó được rồi.Với tấm lòng lương thiện nhân từ bẩm sinh tao sẽ tha thứ cho tất cả mọi người.Nhưng nhớ chuộc lỗi đấy nhá"

Takemichi kết thúc bằng một nụ cười cháy nắng và nháy mắt blink cảnh cáo nhẹ.

Màn hình chiếu tắt ngủm đi,con người nãy trên kia biến mất theo.Bọn hắn lâm vào nỗi sợ dò xét xung quanh,Mikey là kẻ bất bình tĩnh nhất điên cuồng tìm bóng dáng nhỏ kia.

"Take...micchi!"

Bóng đen vụt qua đưnga trước mặt anh khiến anh giật mình rút khẩu súng bên túi chĩa thẳng về phía trước

"Aw...Mikey định giết tao sao?" Takemichi không sợ mà còn nghiêng đầu giả bộ hỏi.Nhưng tâm lại hoảng loạn

Mikey sắp giết mình ai đó cứu với!!!

"Kh-không"

Anh quăng khẩu súng sang bên nhào tới ôm lấy người nọ.Cả hai phịch xuống nền đất lạnh,Mikey một tay ôm đầu cậu một tay giữ chặt vòng eo nhỏ mà tựa người dụi lên lòng ngực.

"Micchi...Micchi...Micchi-"

Suốt 12 năm tương tư người không phải là ít ỏi gì.Hi vọng càng nhiều thì thất vọng cũng thế,đêm mơ về một ngôi nhà ấm có cậu chờ,mỗi lần đi chơi đều nắm tay nhau như cặp đôi,mỗi lần ngủ đều ôm chặt nhau sáng mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt ấy mà hạnh phúc...tất cả chỉ là mơ.

Mọi người bắt đầu ồn ào hoà trộn dòng cảm xúc vỡ trận,tiếng thút thít,tiếng cười đùa,tiếng la hét,tiếng giận dỗi đều xảy ra quá nhanh trên một khuôn mặt.Takemichi cũng không ngoại lệ,cậu khóc rõ to bù cho mấy tên đáng lí nên khóc dỗ lại.Cả bọn yêu chiều dỗ dành

Quang cảnh xúc động một phía Taiju nhìn tất cả,gã thở dài một hơi.Mọi chuyện đã được giải quyết thành công đẹp đẽ.Giờ thì gã phải dỗ cô em gái mít ướt kế bên thôi

.

.

Hồi lâu sau đó,cảm xúc lại tắt nghẹn lại bởi tiếng rên rỉ nhỏ.Takemichi chu chu chiếc môi nhỏ than bản thân đói rồi.Lại được một phen cười ha hê nhìn cậu con trai dễ thương kia.

Yêu chết đi mất!

"Vậy chúng ta bắt đầu thưởng thức bữa tối thôi,Takemichi-kun"

Mọi người bắt đầu chen lấn xô đẩy nhau như con nít giành đồ chơi ưa thích của chúng vậy nhưng thay đồ chơi thì lại là chỗ ngồi.Takemichi cũng khó hiểu rõ là bàn ghế tùm lum nhiều lắm mà sao lại phải giành nhau thế.

Cuối cùng người thì không dành được lại quay sang bắt cậu chọn,Takemichi chỉ biết rối rắm chọn đại hai người là Draken và Angry.Sợ hai người không hài lòng mới quay sang hỏi thăm mà cả hai đã ngồi chờ sẵn đó,Draken còn vẫy tay lên ghê ngủ ý kêu cậu ngồi xuống.Cậu lại nghĩ xa rồi...

"Mày ăn nhiều vào...ốm quá đi mất"

Draken bỏ lia lịa đồ ăn vào chén nhỏ ít ỏi giờ đầy ắp đồ ăn do nhiều người bỏ vào.Takemichi cười quơ tay bảo bản thân không cần nhưng nó lại không có tác dụng ngược lại càng nhiều hơn lần trước nữa.Cậu khóc thầm

Sao có lúc nghe có lúc không nghe vậy...

Bữa đó cậu buộc phải ăn no căng cứng bụng mới chịu tha,đắm chìm vào những lời ca ngọt ngào cười đùa trong những trò hề ngạo mạn.Hôm nay là ngày cậu vui chết mất!!

.

.

Cuộc tranh đấu hình như nửa đêm vẫn chưa thể kết thúc ngay được,cả bọn lại tiếp tục tranh nhau rủ cậu về nhà mình ngủ với nhiều lí do không mấy phù hợp

"Tao lái xe an toàn lắm"

"Nhưng Tai-chan chở tao về"

"Nhà tao rộng lắm"

"Nhưng giường tao cũng mà"

Takemichi dường như từ chối mọi lời yêu cầu về ngủ chung nhưng không chọn lại không cho cậu về.Lớn rồi tranh nhau thua con nít lên 3 đấy.

"Tù xì đi tao lấy hai người thắng thôi"

Đành chọn tù xì tuổi thơ quyết định tất cả,ngán ngẩm nhìn 25 con người tù xì lần lượt người thua cay đến nổi khóc chạy biến đi mất.May sao con gái với bộ tứ mizo trưởng thành từ chối tham gia mà đi về trước.

"Vậy Mikey và Chifuyu nhé,về thôi" Takemichi ngồi chính giữa hai con người thắng cuộc ép sát mình mà dựa.Có chút nhột nhột đẩy hai cái đầu một trắng một đen ra xa nhưng thể lực yếu giữa chừng lại bỏ cuộc.

Taiju làm tài xế lái xe lâu lâu lại nhìn gương chiếu hậu mà gân tay nổi lên hận không dừng xe quăng hai thằng ranh con xuống đường ôm người chuồn về trước.

Chết tiệt!!

"AAA...mệt quá đi mất"

Cậu vừa về tới nhà liền nhảy vào phòng nằm úp hưởng thụ độ mềm mại của giường.Quả nhiên giường vẫn là nhất

"Takemichi mày tắm trước đi hãy ngủ" Chifuyu xả nước ấm trong phòng vọng tiếng ra bên ngoài nhắc nhở mèo lười nhỏ kia.

Một lúc lâu đợi hai người kia trải tấm nệm dưới đất liền lăn ra ngủ mất không hề phòng bị mà còn thoải mái ôm chiếc gối ôm dài đánh giấc.

Mikey và Chifuyu đành bất lực cười trừ,quá lơ là...liếc chiếc nệm dưới được trải ngay ngắn có chút yếu lòng lẫn đáng ghét.Không nhìn nữa cả hai chui lên giường quăng con gối ôm ra khỏi người cậu.Mỗi người một phía ấm áp chìm vào giấc ngủ hiếm hoi.

Bên ngoài cánh cửa phòng được khoá chốt có con người tóc nhuộm lam bù đầu ngồi canh,gã làm sao yên tâm đi ngủ khi trong phòng còn có tận hai con sói săn mồi cơ chứ.Có lẽ gã đành mất ngủ đêm nay cũng nhiều con người khác...

FIX:19.03

Chưởng7:END

Có ai giống tôi không chứ tôi gần đây hay bị đau đầu lắm luôn á.Tự nhiên siêng năng lạ thường vừa sửa chap vừa làm văn để thứ hai thi khiến não tôi muốn nổ tung lên.Chả lẽ hậu covid đến sớm thế haizzzz....

Học cùng tôi nào mấy bạn ơi :)))












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net