chương 1: tại sao ??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Mấy chương đầu của truyện mình  mượn ý tưởng của truyện " cái giá của nụ cười " nên mấy bạn đừng thắc mắc quá :333 mình đã xinloi và mượn idea truyện của bạn ấy đôi chút nên mọi người bỏ qua cho mình  nha :(( mình chắc chắn với mấy bạn là những chương tiếp theo sẽ không còn là idea mượn nữa mà chính mình viết nha :333

______________________________
__________________

Tôi đã từng rất hạnh phúc vì có họ bên cạnh những lúc vui đùa cùng nhau, đi phượt cùng nhau , ngắm biển cùng nhau, sát cánh bên nhau mỗi trận chiến NHƯNG
tại sao chỉ vì một chút lời lẽ từ 'ả' ta mà tất cả bọn họ lại quay lưng với tôi ??TẠI SAO chứ ?? cảm giác không màng sống chết du hành thời gian, quay lại quá khứ cứu sống họ biết bao nhiêu lần vậy mà... chỉ với một số lời lẽ giả tạo kia lại đồng loạt quay lưng , đánh đập, xỉ vả tôi một cách không thể nào chấp nhận được.
   Trong một căn phòng quen thuộc, một cậu thanh niên thân thể tàn tạ, gương mặt xinh đẹp không biết vì sao lại bầm dập, tả  tơi tới mức người ta nhìn vào không khỏi xót xa nằm dài trên nền đất lạnh cóng, lia đôi mắt đã sưng lên vì khóc quá nhiều để nhìn xung quanh căn phòng , đập vào mắc cậu là một bức tường trên đó toàn là những bức hình rất đổi quen thuộc nhưng giờ đây lại làm cậu không khỏi tức giận.

- hức ...tại sao tụi bây lại.. hức..không tin tao chứ?? hức .. rõ ràng là...hức...tao chưa làm gì ả ta..hức...-Takemichi khóc nấc lên, cổ họng nghẹn lại khó khăn phát ra từng chữ
 
Cậu thanh nhiên đó không ai khác mà chính là Hanagaki Takemichi. Giờ đây, ánh mắt đó không hồn nhiên, không vô tư như trước nữa, trong ánh mắt đó chỉ còn lại sự buồn phiền, sự đau đới từ những cơn đau từ da thịt, từ trong thâm tâm. Trong một phút mất kiểm soát lí trí cậu đã từ từ đi tới phòng bếp cầm lên một con dao sắc lẹm, nhìn một lúc lâu thì cậu từ từ đưa tới cổ tay...máu... máu từ cổ tay đã chảy từng giọt từng giọt xuống mặt đất.... cậu ngồi bệt xuống dựa lưng vào tường. Ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.

- mình cứu tất cả bọn họ rồi giờ đây ai sẽ cứu mình đây.. haha-  Takemichi thốt ra những từ chua xót rồi ngất liệm đi.

    Trong một không gian tối tăm cậu dần mở đôi mắt màu xanh như chứa cả đại dương của mình    nhìn xung quanh, không gian đó đã bừng sáng và cậu không khỏi ngạc nhiên

- Đây là, đây là đám tang của mình mà ??

Nhưng chư hết ngạc nhiên thì cậu cảm thấy hơi sai. Vì sao trong tám tang của mình những người cậu yêu quý, cậu không màng sống chết để cứu lại không có mặt ?? Không một ai, càng nhìn càng thương tâm.

-Hức ..hức... Tại sao vậy takemichi..hức... Tại sao lại gánh chịu một mình chứ ...hức - một cô gái với mái tóc cam  vừa khóc nức nở vừa nói

Không khó để đoán đó là Hinata cô bạn gái của cậu. Nhưng những là nói tiếp theo của cô khiến cậu đứng hình tại chổ

- hức... bọn họ, bọn họ không hề quan tâm anh ...hức ..dù sống chết ra sao ..hức ...nhưng tại sao anh lại quan tâm họ đến vậy chứ ?? hức ... bọn họ vẫn cười đùa... vẫn vui vẻ , họ chỉ quan tâm con nhỏ Kuri đó thôi... hức ..hức - Hina

  Câu nói của Hina khiến anh như chết lặng. Thật sự rất đau, không phải thể xác mà mà tâm hồn cậu, cậu đau lắm . Tại sao chứ ?? Cậu đã dành cả thanh xuân để cứu họ mà họ lại vô tâm không thèm quan tâm cậu dù chỉ nữa con mắt, cậu khóc rồi thật sự đã khóc rồi.

   -Aaaaaaaa ... Tại sao??

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net