Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống trở lại quỹ đạo vốn có của nó, Tanjirou yên bình trải qua 1 tuần lễ, mọi thứ đều vô cùng thuận lợi. Nhưng...trước khi cơn giông bão ầm ầm kéo đến bầu trời thường yên bình đến lạ. 

Hôm nay là ngày chủ nhật và cậu được nghỉ, theo lẽ thường Tanjirou sẽ ở nhà vùi mình trong chăn ấm nệm êm. Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, hôm nay là ngày giỗ của mẹ cậu. Sáng sớm cậu đã thức dậy để tới tiệm hoa chọn ra những bông hoa đẹp nhất bởi vì thời gian này hoa mới chỉ được bày ra, còn rất tươi. Sau đó sửa soạn lại một chút rồi lên đường tới đó. 

Nezuko sẽ tới nhưng là tới sau, năm nào cũng vậy em chưa bao giờ được thăm mẹ cùng anh trai. Cả 2 anh em luôn là một người tới trước người kia tới sau, lần giỗ đầu của mẹ chính anh trai em đã dặn dò như vậy, cứ như vậy nó đã kéo dài hơn mười mấy năm. Tanjirou làm vậy chính là để không ai có thể thấy được vẻ yếu đuối của cậu. 

Chẳng biết từ khi nào cậu đã hình thành nên thói quen giấu đi những mặt yếu đuối của bản thân và chỉ trưng ra vẻ ngoài tươi sáng, tràn đầy năng lượng kia. Tanjirou chưa bao giờ khóc trước mặt bất cứ một ai, kể cả Nezuko. Chưa ai thấy được dáng vẻ cậu khóc nó thảm hại như thế nào, chưa ai thấy được dáng vẻ đáng thương, bé nhỏ kia của cậu. 

Đối với người khác, Tanjirou trong mắt họ luôn to lớn, tươi sáng tràn ngập ánh dương nhưng cậu cũng là người mà, làm sao có thể giữ mãi một vẻ như vậy được. Những giọt nước mắt tưởng chừng như sẽ không bao giờ xuất hiện trên gương mặt tươi sáng kia giờ lại đang tuôn ào ào ra ngoài, rơi lã chã trên mặt đất. 

"Mẹ à, hai anh em con đã sống rất tốt. Nezuko con bé rất giỏi, lại học tập nhanh nữa. Giảng viên ở trường rất có thiện cảm với em ấy đó. Con cũng sống rất tốt, công việc kinh doanh của con thuận lợi cực kì, mẹ yên tâm nhé." Tanjirou nước mắt giàn giụa trên môi vẫn nở nụ cười nói.

"Con còn gặp ba nữa đó mẹ, ông ấy đã có một gia đình mới đó. Nhìn vào họ con thấy ghen tị với họ thật. Khi trước...gia đình mình chưa bao giờ có bữa cơm trọn vẹn mẹ nhỉ? Cả một chuyến đi chơi đầy đủ cũng chẳng có nữa, khi đó...ông ấy đã chỉ luôn chú trọng vào công việc rồi sa vào lưới tình của bà ta sau đó...mẹ bỏ bọn con đi, rồi bọn con bị bà ta lừa đi mất nữa. Con lúc đó thật ngây thơ mẹ nhỉ?" Tanjirou giọng nói nhỏ như gió thoảng qua, cả khuôn mặt vùi mình vào hai đầu gối.

"Mẹ à...con muốn mẹ ở đây với con...có rất nhiều chuyện đã xảy ra, con rất mệt khi phải đối diện với nó..." Tanjirou cứ như vậy ngồi độc thoại một mình, đến khi nghe được tiếng bước chân cùng tiếng gọi của Nezuko vang lên từ xa cậu mới vội lau nước mắt rồi đứng lên, khuôn mặt lại trưng ra nụ cười quen thuộc.

"Nezuko tới rồi à? Cả Kanao và Aoi nữa ư?" Ngó ra thấy hai người kia mới ngạc nhiên nhìn em.

"Em muốn cho mẹ gặp họ luôn. Mẹ hẳn sẽ vui lắm anh nhỉ?" Nezuko nhìn xuống bia mộ khắc tên mẹ mình cùng tấm ảnh của một người phụ nữ hiền hậu xuất hiện trên dòng chữ khắc tên, họ.

"Ừm, nhớ chú ý sức khỏe, anh về trước." Tanjirou xoa đầu em rồi gật nhẹ đầu với hai người kia toan ra về.

"Onii - chan, ở lại thăm mẹ với em được không?" Nezuko níu áo cậu nói.

"Không phải năm nào cũng vậy sao? Anh không muốn nhắc lại đâu Nezuko à." Gỡ tay em ra rồi nhanh chóng đi ra khỏi nghĩa trang, nếu còn ở đây cậu sẽ khóc mất.

Vừa ra đến cổng lại gặp phải khuôn mặt mình chán ghét chả muốn nhìn. Bà ta stalk cậu à mà sao ám cậu ghê vậy, tầm này là đỉa chứ đâu phải người.

"Bà biết là bà không nên tới đây mà." Tanjirou đứng cách bà ta một khoảng xa có lẽ vừa vặn đặt được hai người đàn ông trưởng thành vào được.

"Tao tới đâu phải để thăm viếng bà già kia, bây giờ một là theo tao hai là em gái mày sẽ không yên đâu." Bà ta nhếch môi cười đắc ý. 

"Bà chưa chừa sao?" Tanjirou cũng không chịu thua đáp lại.

"Tao khuyên mày nên biết thức thời, lợi thế ở đây không phải của mày. Hiểu chưa?" Sau lưng bà ta là một nhóm lính đánh thuê, ai nấy đều sát khí đầy mình.

"Bà muốn tôi đi đâu?" Cậu siết tay lại thành quyền, móng tay ghim vào thịt khiến cậu giữ tỉnh táo.

"Tao cần nói chuyện với mày thương lượng vài việc, vào xe đi." Chỉ tay hướng tới chỗ chiếc xe đen bóng đậu bên đường trào phúng nói.

"Tôi nên tin bà sao? Nếu như vào rồi ra ngoài lại là một cái xác không hồn thì tôi biết làm thế nào?" Tanjirou nâng mắt phóng tới chỗ bà ta ánh mắt căm phẫn.

"Tao có thể đảm bảo mày an toàn khi đồng ý theo tao." Bà ta cũng coi như có chút uy tín mà gật đầu đảm bảo.

"Tôi sẽ chỉ theo bà đúng 1 giờ đồng hồ, thời gian đếm ngược bắt đầu." Tanjirou gia hạn rồi bước tới chỗ chiếc xe kia mở cửa ngồi vào.

Đoàn người rất nhanh mất hút trả lại không gian tĩnh lặng, ảm đạm vốn có xung quanh nghĩa trang. 2 chiếc xe hộ tống 2 người tới quán cafe gần đó. Tanjirou thấy xe dừng rồi nhìn ra ngoài đánh giá xung quanh một chút mới bước xuống xe đi vào trong quán cà phê với tinh thần cảnh giác cao độ. 

"Ngồi đi, mày đang làm mất thời gian đấy, gia hạn thì cũng phải tuân thủ chứ." Nâng tách trà lên nhấp một ngụm rồi đặt xuống, cử chỉ mười phần chuẩn mực, không hề sai sót.

"Vào thẳng vấn đề đi." Tanjirou kéo ghế ngồi xuống, khuôn mặt giữ nguyên một vẻ lạnh nhạt.

"Kí vào đây, tao đã làm việc với luật sư và biết được vài việc, trong nhà này bà mẹ của mày còn nắm giữ một phần tài sản không hề nhỏ. Trong di chúc nói là để lại toàn bộ cho mày, có nghĩa là khi trao quyền thừa kế mày cũng phải ra mặt để công bố nó là do mày giữ hay trao lại. Tao cần chữ kí của mày để Takeo có thể hoàn toàn nắm giữ gia sản nhà Kamado." Bà ta lấy ra một tờ giấy bên trên là dòng chữ 'Đơn chuyển nhượng tài sản'.

"Tôi không kí, đã là của mẹ tôi thì tôi sẽ không đưa nó cho bất cứ một ai." Tanjirou đọc lướt qua rồi thẳng tay xé nó ra.

"Tao đang rất bình tĩnh thương lượng với mày, đừng nên chọc tức tao." Bà ta đặt tách trà xuống bàn, tiếng kêu không hề nhỏ phát ra biểu hiện người cầm nó đang dần nổi giận.

"Tôi đã nói rồi, không là không." Tanjirou ánh mắt kiên định nhìn bà ta.

"Một là kí, hai là mày sẽ bị đập một trận nhừ tử." Bà ta nghiến răng đe dọa.

"Bà nghĩ bà đập được tôi? Mơ tưởng!" Tanjirou đứng dậy toan đi về.

"Mày cứ thử bước đi xem, tao không dám chắc mày có thể bước ra khỏi đây đâu." Tiếng nói của bà ta vang lên, những tên lính đánh thuê kia cũng phối hợp chặn cậu lại.

"Đây là nơi công cộng, bà dám ra tay sao?" Giọng nói của cậu đậm mùi khiêu khích.

"Sao không dám? Khách ở đây là người bên tao, tao đánh ai họ cũng làm theo mà thôi." Bà ta đứng dậy, miệng nhếch lên thành một nụ cười đắc thắng.

Tanjirou âm thầm lấy điện thoại ra gọi vào số máy của Rengoku, bây giờ người có khả năng cứu trợ cho cậu duy chỉ có anh và Giyuu hoặc nếu may mắn không nhiều thì gặp được người quen như lần gặp Uzui. Nhấn nút gọi rồi cho điện thoại vào túi áo khoác ngoài, lần này khó mà thoát được, ít nhất 5 - 10 tên đang có vũ khí, còn lại là tay không. Địa hình bây giờ vừa lợi vừa hại, có đồ  để tự vệ nhưng khó mà thoát ra ngoài. Một là đánh bọn chúng gục hết hai là phá vòng vây xông ra ngoài. 

"Tch! Bà đúng là vẫn đê tiện như vậy." Tanjirou cầm một chiếc ghế lên quăng thẳng vào đám người đang chắn trước mặt.

Cậu cố gắng nhắm đến cửa ra vào, muốn đánh tan vòng vây ở cửa nhưng chúng là biết được ý định của cậu nên chủ yếu vây lại ở phía cửa. Lần này Tanjirou có mọc cánh cũng không thoát được. Sức lực của cậu dần bị bòn rút cạn kiệt nhưng đám người kia vẫn còn vài tên vẫn trụ được, trên người cậu giờ hẳn đã bầm giập rồi. Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc cửa bất ngờ mở ập ra, cảnh sát ùa vào bắt giữ lấy bà ta và đánh gục những tên còn lại. Giyuu và Rengoku xông vào tìm kiếm thân ảnh của cậu. 

Tanjirou thấy hai người cũng thở phào một hơi, cơ thể vô lực ngã xuống nền đất khuôn mặt đã sớm xuất hiện vết bầm tím và khóe miệng còn có chút máu. Hai người kia vội vã lao tới đỡ lấy thân thể đã bị rút sạch sức lực còn bị bồi thêm những vết thương ẩn sau lớp áo sơ mi trắng phau bị nhiễm bẩn do cuộc hỗn loạn gây ra.

"Bà Kamado, phiền bà theo chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến, vụ việc này có thể đủ làm cho bà ngồi tù 2 - 3 năm đấy." Rengoku đưa Tanjirou cho Giyuu bế lên còn mình quay ra đối phó với bà ta.

Có trời mới biết anh đã lo sợ như thế nào, bỗng dưng đang ngồi xem lại hồ sơ của vụ án mới nhận được thì cậu lại gọi đến. Mang tâm trạng vui vẻ bắt máy cái chào đón anh lại là tiếng va chạm của sắt thép và âm thanh đánh đấm. Rengoku lúc đó chính là ba chân bốn cẳng chạy tới chạy lui nhờ phòng IT truy tìm vị trí cuộc gọi đến, sau đó lại thêm cả Giyuu cùng gia nhập, đến lúc truy ra rồi hai người mỗi người một xe phi như bay đến đó. 

Đừng hỏi tại sao Giyuu lại biết, xưa giờ người duy nhất khiến ông thần nhiệt huyết kia mất bình tĩnh chỉ có cậu. Giyuu vốn có khả năng đọc vị tốt nên không cần hỏi anh cũng biết, khi ở trên xe lòng anh nóng như lửa đốt chỉ mong người kia còn an toàn. Anh lúc đó còn chẳng nhớ được mình tại sao lại có thể an toàn lái xe đến đó. Ôm chặt cậu trong lòng, xung quanh anh giờ mơ hồ có thể cảm nhận được sát khí nồng nặc, anh phải khiến chúng ngồi tù mọt gông.

"Các người có tư cách gì mà bắt tôi? Tôi là phu nhân Kamado! Là phu nhân nhà Kamado, mấy người không thể bắt tôi!" Bà ta giãy giụa muốn thoát, giọng nói chanh chua gào lên nghe chói tai vô cùng.

"Cố ý gây thương tích cho người khác, thậm chí còn có cả cưỡng chế giao nộp tài sản. Bây giờ tôi chỉ cần lấy lời khai của đám người ở đây kết hợp với đống hỗn loạn này là bà có ngay một vé vào tù bóc lịch đấy." Rengoku cúi xuống nhặt lấy hai nửa tờ giấy khi nãy Tanjirou vừa xé, soi thêm cả dấu vân tay và trích xuất từ camera của quán là hoàn toàn đủ điều kiện tống bà ta vào tù.

"Cậu!..." Bà ta á khẩu không cãi lại được, lần này khó mà thoát được rồi.

"Đưa em ấy tới bệnh viện đi, ở đây để tôi xử lý là được." Rengoku mặc kệ bà ta quay sang nói với Giyuu.

"Ừm, camera có vẻ không được việc. Moi càng nhiều thông tin càng tốt." Giyuu nói một câu cụt ngủn nhưng bao trọn ý cần nhắc.

"Được, cứ để tôi." Rengoku gật đầu ghi nhớ. Lời khuyên của Giyuu luôn là chìa khóa giúp anh giải quyết kha khá những vụ án hóc búa, nếu Giyuu đã nói vậy thì khi lấy cung buộc phải dùng biện pháp mạnh rồi.

Sau khi chiếc xe của Giyuu rời đi Rengoku mới cho đám người kia lên xe, áp giải về đồn. Đừng trách anh ác chỉ trách chúng đụng phải người không nên đụng vào. Đã làm em ấy ra nông nổi như vậy thì đừng trách sao anh lại dứt khoát ra tay, gọi thêm vị luật sư khó tính kia nữa thì dù có tiền không ngồi tù thì cũng phải nộp phạt kha khá đấy, đời tư không trong sạch thì khó mà nhìn vừa mắt được.

_______________________________

Hết chap 23

Halo, tui đăng sớm nhen, tuần sau tui khảo sát huyện òi nên bận lắm. Mọi người có ai phải học như cái máy giống tui hơm, tui mệt quá à...

Than thở đủ ròi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net