( Yuitan ) Biết đâu được, ngày hôm ấy (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tiếng vang giòn dã vang lên dường như khiến cho cả một bầu trời ngưng động, trong con hẻm tối ấy chỉ còn hai con người nhỏ nhắn với những tâm trạng cảm xúc khác nhau. Người con trai mới mái tóc đỏ ấy giờ đây chỉ có thể lặng thinh mặc cho người có màu bạc hà trước mặt đang tức giận đến nhường nào. Cậu biết ngay Mui sẽ tức giận mà, ấy vậy vì sao cậu lại làm như vậy? Vì sao lại không biện minh hay phản kháng?

-Tặng cho mày đấy, cứ xem như tao mù vậy. Sự ngây thơ thật đáng sợ...

Anh rời đi để lại cậu một mình ở nơi hẻo lánh ấy, chỉ có duy nhất mình cậu mà thôi...

"xin lỗi và cảm ơn nhé, những người bạn của tôi..."

Một quá khứ, một hiện tại và một tương lai. Nếu là bạn bạn sẽ chọn gì? Cậu nhóc Kamado Tanjirou cũng đã lựa chọn, cậu nhóc có ngọn lửa cháy rực đấy đã chọn tương lai. Nhưng tương lai mà cậu chọn lại không phải tương lai của cậu. Cậu chọn từ bỏ hiện tại để hoàn thiện tương lai cho người thân cậu

Cùng quay lại cảnh trước khi mọi thứ xảy ra nào? Liệu bạn có muốn nhìn thấy một con người sắp chết hay không? Khi thấy một kẻ đáng thương thì hành động của bạn là gì? Thương cảm? Đồng cảm? Hay là thương hại?

- Tanjirou !!!

Một tiếng la thất thanh phát ra từ bên ngoài căn phòng tối. Một màn đêm tĩnh lặng pha lẫn một mùi máu nồng đến ngạc thở. Ngay tại trung tâm của căn phòng chính là một chiếc giường trắng tinh khôi đang dần được nhuộm đỏ bởi máu.

Cậu bé với mái tóc đỏ rực sắc giờ đây như hòa vào khung cảnh đẫm máu ấy, nằm ngay giữa chiếc giường đỏ. Cậu có vẻ như đã rất mệt rồi...

-Yuichirou à, tớ muốn họ ghét tớ...

Chỉ một câu nói ấy đã khiến cho cả căn phòng vốn đã yên lặng nay còn ẩn chứa sự ngột ngạt vô hình đến lạ thường. Vì sao phải khiến họ ghét cậu? Không phải chỉ bị bệnh thôi sao? Không phải chỉ cần nói thì tất cả sẽ ổn sao? Sao đột ngột lại dùng đến cái cách ít người sử dụng này? Hàng loạt các câu hỏi bất thường vang lên trong đầu Yuichiro, bây giờ cậu bé bạc hà đang dần cảm thấy lạ lùng

-Tôi sẽ theo cậu, cứ làm theo ý cậu muốn Tanjirou!_Anh quỳ một gối xuống bên giường cậu, giọng điệu nhẹ nhàng lại có phần bất an.

Sau ngày hôm ấy, Tanjirou vẫn đi đến trường như bình thường. Cậu nhìn thấy zenitsu cùng những người khác đang ở sẵn ở trong lớp học,nen đi vẻ ngoài mệt mỏi mà cậu bước vào bên trong. Đi đến sát bên Zenitsu, cậu thì thầm : Zenitsu à, cậu cùng Nezuko không hợp nhau đâu.

Sau lời nói ấy cậu bị zenitsu hất mạnh ra ngoài, y vốn là kẻ ghét việc bị người khác dị nghị việc tình cảm của mình nên đã có hơi bức xúc. Ấy nhưng cậu bị đẩy ngã vẫn không một lời than trách lại thêm một câu "Các người lo chuyện bao đồng quá rồi" cho những người đang cố giúp cậu đứng dậy. Điều đấy khiến cho mọi người phải khựng người vì bất ngờ. 

Từ khi nào mà Tanjirou ngây thơ của họ lại trở nên như vậy? Lại nghe Zenitsu nói lại càng khiến họ sốc hơn, cậu là người như vậy sao? Thiện cảm của họ dành cho cậu càng lúc càng thấp đi, thật không thể tin nổi mà

Sau khi được Yuichirou đỡ ra ngoài, chân cậu trở nên mềm nhũn mà ngã thẳng vào người anh. Ngực cậu nhói lên từng đợt, vẻ mặt trắng tái nhợt khiến kẻ khác nhìn vào mà sót thương

-Sao phải làm đến mức này? Nói cho họ biết việc cậu bị bệnh sẽ tốt hơn khiến họ ghét cậu mà?_Yui nhìn vẻ mặt nhợt nhạt kia có phần sót xa lại có phần khó hiểu

-Tớ không muốn...vì nếu lỡ sau này có việc gì....khụ...thì tớ sẽ thành...ha...ám ảnh trong tâm lý họ...ha.._cậu dựa vào người Yui mà cố đứng vững lại, giọng nói không vững mà thở gấp. Có thể nói cậu suy nghĩ nhiều nhưng điều đó không hẳn là sai, bởi vì cậu cũng là người từng trãi.

Việc mất đi người mình yêu thương sẽ khiến cho con người ta có một nổi ám ảnh nặng nề đến mức gần như trong mỗi giấc mơ đều có thể khiến ta rơi lệ.

-được...theo ý cậu..._anh đưa tay lên khẽ xoa nhẹ cái đầu nhỏ của cậu, anh biết cảm giác ấy, rất khó chịu. Nhưng việc em ấy đang làm anh không biết đúng hay sai, nhưng cái lý do em đưa ra anh đoán là nó đúng

Lại tua đến thời gian trước khi gặp Muichirou--------

-Cái này là của em ấy tặng cậu đúng chứ?_Yui nhìn món đồ nhỏ tay mình nghi hoặc mà hỏi Tanjirou

-Không phải, cái này mới là của Mui_ cậu nói rồi lấy ra một món y chang cái trên tay của Yui nhưng có phần sáng và mới hơn, hẳn là đã được cậu giữ rất kỹ

-...hah...tôi hiểu ý em rồi_Yui nhìn cậu rồi thở hắc một hơi, ra vậy...cậu đang muốn chọc điên em trai anh với cái món đồ giả này

-------------------tua tới hiện tại----------------

-Tanjirou!!

Sau khi Muichiro rời đi để lại cậu một thân ảnh yếu ớt lại bất lực trong con ngỏ nhỏ. Yuichiro thấy em mình đi ra thì cũng nhanh chóng đi vào, bây giờ trong mắt anh sự tồn tại của Tanjirou là  quan trọng nhất, sau chuyện này anh sẽ nói với em trai mình sau.

Đến gần chỗ cậu đang đứng, anh có chút thở phào nhẹ nhõm khi thấy cậu vẫn ổn, ít nhất là vẫn đứng được. Nhưng chốc lại sự nhẹ nhõm ấy đều biến mất, thân ảnh nhỏ bé ấy ngã khụy xuống. Nếu như không phải anh nhanh tay đỡ kịp, liệu cậu có ngã xuống đất để rồi đầu mình đập mạnh vào viên đá nhọn sát cạnh bên kia không? Liệu cậu có vĩnh viễn biến mất không bao giờ trở lại tựa như một làn sương mong manh?

Cậu bây giờ không suy nghĩ được nhiều như vậy, mọi thứ giờ đây cứ như lặng yên đối với cậu. Bầu trời hôm nay tĩnh lặng thấy đấy nhỉ? Mọi thứ cứ như cõi mộng vậy, thật yên bình biết bao. Mái tóc đỏ rực trái ngược với gương mặt tái nhợt kia đang đung đưa theo làn gió mát.

Cậu để bản thân ngã người xuống, không phải là vì cậu từ bỏ mà là vì cậu đã quá mệt mỏi để chống chọi lại sự đau đớn trong từng tế bào của bản thân rồi

Lại một luồng sáng nhẹ chiếu qua, gì vậy nhỉ? Cậu có thể cảm nhận được tia sáng ấy thật ấm áp biết bao. Nó giống như...một cái gì đó mà cậu đã từng rất thân quen...là gì nhỉ? nó thật sự rất ấm áp...

-Tan-chan, con đã cố gắng nhiều rồi 

-Tan-nii baka!!

-Mừng con, Tanjirou

Những giọng nói đó thân quen quá, cậu có quen họ không? Họ là ai? hình như là cậu nhớ giọng nói ấy, nó thật quen thuộc 

-Tan-nii, anh mau tỉnh lại đi mà

-Tanjirou, tớ xin lỗi, mau mở mắt ra đi

-Gonpachiro, mày mau mở mắt ra cho ông

-Tan...tớ xin lỗi, tớ sẽ để cho cậu tát tớ bao nhiêu tùy thích...vậy nên...tỉnh lại đi

A...gì vậy? Sao các cậu lại khóc rồi? Nezuko đang khóc kìa, dỗ em ấy đi Zenitsu. Tên tớ là Tanjirou mà Inosuke ngốc. Tớ đâu có trách cậu, đừng có khóc chứ Muichiro, anh cậu đâu, sao lại không dỗ cậu thế?

-Tanjirou, tôi nói với họ rồi, tôi không nghĩ họ sẽ trách em đâu

Yui? Cậu nói gì thế? sao lại nói với họ?

-Đồ ngốc

Anh Tomioka? Anh nói đúng...em ngốc thật 

Ấy nhưng...những lời nói ấy của cậu liệu họ đang nghe? Cậu đã rời khỏi thế giới rồi sao? Bác sĩ đã chuẩn đoán tim cậu không khoe, chịu nhiều áp lực nên vốn chịu được đến giờ đã là một kỳ tích rồi.

Mọi thứ như vậy mà cứ dần trôi đi, một mùa xuân tươi mát của năm năm sau......

-Nii, em về rồi

-Mừng em về Nezuko, mọi người đều đến đông đủ cả rồi đấy

Trong căn nhà nhỏ, mọi người đều trưởng thành và hơn cả bây giờ cậu đang làm một giáo viên mầm non nhờ có trái tim được hiến tặng...

-Vào ăn thôi mọi người

-khi nào anh vơi Yui-san kết hôn thế nii?

-haha

Ồn ào và náo nhiệt, hơn hết, cậu ấy vẫn luôn đồng hành cùng tôi, cảm ơn cậu Yuichiro

--------------------end------------

Tui đăng xong là xách cặp chạy luôn nè mấy chế =)))













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net