•Chương 13:Thanh Minh đạo trưởng ấy!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật mãn nhãn!

Đường Bảo khẽ tỉnh dậy, xoa nhẹ vào những vết cào sau lưng rồi khúc khích. Đêm qua rõ ràng tới như vậy, chắc chắn không phải là mơ.

"Hahaha.....hư..híc"

'Chết tiệt! Không phải mơ!'

Hắn biết hắn chết chắc rồi, sao có thể làm ra cái chuyện động trời ấy được chứ. Thanh Minh nhất định sẽ thiến hắn....

Thân thể lập tức run rẩy, chỉ nghĩ tới cái cảnh bị đại huynh treo ngược lên rồi đánh đập như bao cát đã đủ khiến Đường Bảo mồ hôi ròng ròng rồi. Ánh mắt vô ý liếc nhìn về phía bên cạnh giường, Thanh Minh đang nằm đó. Điều kì lạ là toàn bộ những dầu vết ân ái đêm qua của hai người đã không cánh mà bay mất rồi. Trước mắt Đường Bảo chỉ còn một cơ thể trần trụi, nhỏ bé hơn khi làm với hắn.

Cơ thể Đường Bảo bỗng cứng đờ, không lẽ...

Môi hắn mím chặt, chuẩn bị y phục cho Thanh Minh và bản thân. Đường Bảo ngồi bên cạnh giường, ngắm nhìn cái dáng vẻ say ngủ ấy mà không nhịn được xoa lên má Thanh Minh. Dù có được ngắm bao nhiêu cũng không chán mà...

___________________________________________________________________________

"...."

Chiêu Kiệt đã vào phòng được một lúc rồi, đáng lí ra đã đẩy cái công việc trông chừng Thanh Minh cho tiểu sư phụ mà bị sư huynh giáo huấn cho một trận. Chiêu Kiệt còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn nghe lời đây? Vừa bước vào phòng là khung cảnh một tên nam nhân to lớn gục bên đầu giường, che khuất cái cơ thể nhỏ bé của Thanh Minh.

Cơ mà...cái dáng vẻ này Chiêu Kiệt đã nghe tả qua từ đâu rồi nhỉ? Mắt y lập tức trợn tròn, lắp bắp nhìn người trước mặt mà la lớn.

"A-Ám Tôn Đường Bảo???"

Ngũ Kiếm nhận thấy được tiếng la lối, lập tức phi thẳng tới. Đường Bảo bị hàng loạt tiếng động lớn đánh thức, lờ mờ mở mắt đã cảm nhận được sát khí đằng đằng từ phía sau. Hắn cứ thư thả đứng dậy xoay người nhìn một lượt những kẻ phía cửa. Một biểu tượng hoa mai đập vào mắt y.

"Các ngươi.....là môn đồ Hoa Sơn?"

Mắt Đường Bảo bỗng chốc sáng lên, đây có lẽ là những viên đá thô được chính tay sư huynh mài dũa nhỉ. Đường Bảo vô thức mỉm cười, tự hào nhìn Ngũ Kiếm, đại huynh của hắn cũng tuyệt vời quá đi a.

"N-Ngài là....."

Tiểu Tiểu không nhịn nổi được nữa, cất lời muốn hỏi. Cái màu áo quen thuộc cùng áp lực chết người như đã muốn giải đáp tất cả rồi. Đường Bảo cũng không vội, lại chẳng hứng thú chút nào khi động tay vào mầm cây của đại huynh, y chỉ chờ không khí bớt căng thẳng mới từ tốn giải thích mọi chuyện từ đầu tới giờ. Nào là việc y tỉnh lại ở đâu, lang thang chốn nào, tin đồn của Hoa Sơn qua miệng kể của người dân Bắc Hải ra sao...

Bất động đôi chút, lại chẳng biết nói gì. Tất cả như chìm vào khoảng không yên tĩnh.

    'Còn có chuyện vô lí vậy sao...?'

"Àiiiiiii! Mấy tên này còn không tắt đèn đi cho ta ngủ?? Sư thúccccc !!! Tắt đèn giúp connnn !!!!"

Cái tiếng la ó đấy ngoài Thanh Minh ra liệu còn ai hét được không? Bạch Thiên cảm thấy không biết nên làm gì chỉ đành tắt đèn mà cùng mọi người ra khỏi phòng.

"...."

"Bên kia...là thế nào vậy?"

"C-con cũng...."

Đập vào mắt Ngũ Kiếm chính là cảnh tượng Tuyết Duy Bạch và Ám Tôn Đường Bảo đang hàn huyên như đã thể quen biết từ lâu. Nghe loáng thoáng thì hầu như toàn nhắc tới Thanh Minh đạo trưởng với Thanh Minh nhỏ thì phải....Mà sao Ám Tôn lại muốn biết về Thanh Minh vậy?

'Hợp nhau thật đó...'

Mới vài ba hôm trước Tuyết Duy Bạch còn tái mặt mà kể về vị Ám Tôn cậu đã gặp, giờ lại ngồi bàn luận về bộ môn Thanh Minh học. Đúng là đời không thể lường trước được điều gì.

"V-Vậy giờ người tính làm thế nào?"

"....Ta muốn quay lại Đường Môn."

Đường Bảo biết, với nội lực hiện tại của y, việc chữa trị cho đại huynh gần như là không thể được. Chẳng thà cứ quay về Đường Môn hốc chút linh đan, tu luyện đôi chút là được. Đường Bảo cũng chẳng quên góp ý về cách chữa trị. Cơ thể Thanh Minh tuy có lớn lên đôi chút nhưng cũng đủ rút cạn nội lực của Tuyết Duy Bạch lẫn các trưởng lão Băng Cung rồi.

'Tốt hơn hết là nên tìm sự trợ giúp khác nữa.'

Tuyết Duy Bạch cũng gật gù, dù không muốn xa Thanh Minh đạo trưởng nhưng vì để chữa trị hoàn toàn độc tố thì không thể ở lại Băng Cung mãi được.

Cuối cùng tất cả quyết định sẽ trở lại Thiểm Tây để báo cáo tình hình hiện tại cũng như đưa Ám Tôn trở lại Đường Môn.

Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng ngay sáng hôm sau, tất cả đều đâu vào đấy. Chỉ duy có Tuyết Duy Bạch cứ sụt sịt ôm chặt Thanh Minh không buông. Thanh Minh cũng chẳng thèm đả động vì được cậu tặng cho mấy thùng bánh kẹo chất đầy xe. Các bậc trưởng lão Băng Cung chỉ biết ôm mặt mà quay ra chỗ khác.

"Bao giờ chúng ta mới được đi đây sư huynh? Có phải là mãi mãi không gặp lại đâu mà ??"

Bộp

"Ư..."

Nhuận Tông ngước mặt nhìn lên bầu trời, khẽ thở hắt ra một hơi rồi mới mở miệng.

"Sư thúc...chúng ta có thể đi được rồi đó ạ..."

Bạch Thiên mơ hồ ngắm nhìn Nhuận Tông rồi đưa tay chỉ về phía Cung chủ Băng Cung đang cố níu chân của Thanh Minh rồi khàn giọng.

"..Ta cũng muốn đi ngay lắm...nếu có thể"

Đúng rồi ha....Sao mà có thể đi ngay được chứ...Vậy là các môn đồ Hoa Sơn đã phải chờ thêm cả canh giờ thì mới có thể xuất phát trở về.

  "Phì...phì.....Ưâaaaaa"

  '...Huấn luyện như vậy sao...?'

Đường Bảo chẳng biết diễn tả sao khi nhìn cảnh Ngũ Kiếm oai phong, quả cảm trong lời đồn đại lại hùng hục.....kéo xe như vậy.

Thanh Minh thư thả nằm trên nóc xe kéo, ngắm nhìn cái bầu trời trong xanh chẳng nổi một áng mây. Chẳng hiểu vì sao dạo này trí nhớ y có chút mơ hồ, không thể nhớ rõ ràng chuyện gì....Nhưng ai quan tâm chứ?

     Cứ như vậy là được rồi.

      Thanh Minh nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ trưa.

______________________________________________________________________________

N-Nghe nói có người muốn ghép Đường Bá với Thanh Minh :)))))

À với cả mọi người có muốn tui vẽ hình(bao gồm cả chương vẽ seg) để miêu tả nữa không hay chỉ cần chữ thôi :") tại thấy không fic nào nhét tranh như tui :((


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net