Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- A...A Trừng

Ôn Nhược Hàn nhìn Giang Trừng cả người run rẩy, nước mắt sớm trào ra. Trong lòng hắn liền dâng lên một cỗ đau lòng.

Ôn Nhược Hàn đi tới khẽ vươn đôi bàn tay đã sớm dính máu tanh ra, khẽ nói:- A Trừng, s...sao đệ lại ở đâ...

Chát!!

Ôn Nhược Hàn nhìn bàn tay của mình vừa bị Giang Trừng hất thật mạnh ra, còn in hắn vết đỏ. Ôn Trục Lưu đứng đó cũng biết điều mà đi ra.

Ôn Nhược Hàn bây hiờ thật sự tức giận. Đối với hắn, Giang Trừng thật sự rất thú vị. Đây là người đầu tiên hắn đối sử dịu dàng cũng như muốn bảo bọc đến hết đời. Chưa từng có ý định hay lợi dụng đến con người này. Nên hắn đối với Giang Trừng là thập phần yêu thương. Nhưng cũng không có nghĩa, Ôn Nhược Hàn không dám làm gì tiểu tử này, gã lạnh giọng:

- Ngẩng đầu lên!!

Giang Trừng:...

- Ta nói ngươi ngẩng đầu lên!!

Giang Trừng:...

Ôn Nhược Hàn tức giận nhìn tiểu tử cứng đầu vẫn cúi gằm mặt xuống. Cơn tức giận trong người hắn có vẻ đã sớm đến giới hạn, chưa nói một lời liền đẩy cậu xuống sàn, ép khuôn mặt của cậu đối diện với khuôn mặt mình.

Ôn Nhược Hàn nhìn khuôn mặt tràn đầy sợ hãi nhìn mình, đôi đồng tử ngập nước trông ủy khuất tột cùng, đôi môi bị Giang Trừng cắn chặt lại đến rỉ máu. Trong chốc lát cơn tức giận của hắn dần lắng xuống thay vào đó là dục vọng.

Tiểu tử này, thật sự đúng là câu dẫn...

- H...Hàn ca ca...

Xoẹt

Giang Trừng chợt tròn mắt khi Ôn Nhược Hàn xé đôi y phục của mình, cố gắng thoát khỏi hắn nhưng bất thành miệng không ngừng gọi Hàn ca ca mà không biết rằng chính nó lại khiến cho Ôn Nhược Hàn càng muốn chiếm hữu hơn.

Ôn Nhược Hàn từ từ dải những dấu hôn từ cổ đến thân của Giang Trừng, khiến cho cậu càng lúc càng sợ hãi hơn.

Đây không phải Hàn ca ca mà cậu biết!!

Thật....đáng sợ...

- ÔN TÔNG CHỦ!!DỪNG LẠI!!

Từ đằng xa Ôn Ninh và Mạnh Dao đằng sau là Ôn Tình chạy lại. Vì Giang Trừng chạy đi quá nhanh, nên Mạnh Dao khó mà đuổi kịp được. Trong khi đang đuổi theo cậu thì gã vô tình va phải Ôn Ninh cùng Ôn Tình. Gã đem mọi chuyện kể hết cho hai tỷ muội họ rồi cả ba chạy thật nhanh đến Hàn thất.

Vừa bước vào Hàn thất của Ôn Nhược Hàn đã ngửi thấy mùi máu tanh, càng khiến cho cả ba chạy vội vào trong. Đập vào mắt họ chính là cảnh Giang Trừng bị Ôn Nhược Hàn đè xuống bị hắn không ngừng liếm mút phần thân.

Mạnh Dao và Ôn Ninh trong lòng ngập tràn tức giận không thèm quan tâm đến tu vi cùng sức ảnh hưởng của vị Ôn tông chủ kia. Xông tới đẩy hắn ra khỏi người Giang Trừng.

Mạnh Dao chắn trước mặt, còn Ôn Ninh thì chỉnh lại y phục cho Giang Trừng bản thân ôm chặt lấy cậu vào lòng. Cảm nhận sự run sợ của người trong lòng Ôn Ninh hướng ánh mắt đầy tức giận về phía hắn.

Ôn Nhược Hàn trừng nhìn hai kẻ đáng ghét dám phá hỏng chuyện tốt của mình, hắn tức giận tính xông lên thì Ôn Tình chạy vào, nàng khẽ nói:- Ôn tông chủ, có gì thỉnh ngài bình tĩnh lại!! A Trừng...đệ ấy hiện tại đang mấy bình tĩnh nên...tông chủ ngài.....

Ôn Nhược Hàn tức giận tính xông tới nhưng lhi nghe Ôn Tình nhắc đến Giang Trừng, hắn giật mình quay qua nhìn cậu. Cả người Giang Trừng run rẩy được Ôn Ninh ôm chặt, đôi đồng tử phớt tím sợ hãi tột cùng không dám ngước lên.

Hắn đã làm tổn thương đến cậu.

( Au: Mém nữa là bác đã bóc tem sư muội nhà cháu rồi đấy!!

Hàn: CMN!!Sao ngươi không viết hết đoạn H rồi mới cho mấy tên kia xuất hiện HẢ??

Au: ( =3= )

Thấy Ôn Nhược Hàn bất động, Ôn Tình ra hiệu cho Mạnh Dao và Ôn Ninh đưa Giang Trừng rời khỏi đây. Còn bản thân đối với hắn hành lễ.

Có lẽ....nàng đã sai khi để A Trừng đến Kỳ Sơn Ôn thị.

Cả bốn người rời đi còn mỗi Ôn Nhược Hàn vẫn đứng bất động ở đấy một lúc lâu.

-=3=-

Mấy ngày sau đó, Giang Trừng liền bị ốm rất nặng khiến cho tỷ muội Ôn Ninh và Mạnh Dạo chayh Đông chạy Tây lo lắng không thôi.

Ôn Nhược Hàn sau khi biết chuyện dù lo lắng cho Giang Trừng, nhưng bản thân lại không dám đến gặp cậu vì hắn sợ.

Phải!!Ôn Nhược Hàn bây giờ thực sự sợ hãi.

Sợ Giang Trừng ghét bỏ hắn!!

Hắn rất sợ điều đó!!

Ôn Trục Lưu nhìn tông chủ của mình từ sau vụ lần trước thần chí cứ để đi đâu, trên tay luôn cầm viên kẹo nhỏ. Hắn tính bước đến chỗ Ôn Nhược Hàn thì Ôn quản sự chạy vào nói:- Tông chủ!!Ôn dược sư đến!!

Nghe đến đây Ôn Nhươch Hàn bừng tỉnh, hắn vội vội vàng vàng kêu Ôn Tình vào.

- Ôn Tình tham kiến tông chủ.

- A Trừng...thế nào rồi??

Ôn Tình không chút nhạc nhiên khi nghe Ôn Nhươc Hàn nhắc đến Giang Trừng đầu tiên, thậm chí nàng cũng sớm đoán được hắn sẽ nhắc đến Giang Trừng, nàng bình thản nói:- A Trừng đã đỡ hơn rất nhiều. Đa tạ Ôn tông chủ quan tâm.

Nghe đến đây, Ôn Nhược Hàn mới an tâm được một phần, hắn hỏi tiếp:- Vậy ngươi đến đây làm gì??

- Ta....muốn đưa A Trừng rời Ôn gia.

Điều mà Ôn Nhược Hàn lo sợ mấy ngày nay cùng đến, Ôn Tình thật sự muốn mang A Trừng rời khỏi đây. Hắn muốn giữ cậu lại, nhưng với những chuyện mình đã làm thì...

- Vậy bao giờ các ngươi đi??

Ôn Tình vừa vui vừa ngạc nhiên khi Ôn Nhược Hàn không có ý giữ Giang Trừng lại, nàng nói:- Ba ngày nữa!!

- Được!!Ngươi lui đi!!

- Ân, tông chủ!!

-˚ω˚-

Ba ngày sau

Giang Trừng đứng gâgb xe ngựa nhìn Mạnh Dao đang cất đồ cho cả hai lên xe. Việc rời khỏi Ôn thị đã sớm nghe Dao huynh kể lại, dù bản thân có chút luyến tiếc nơi này nhưng cậu cũng nghe theo lời Ôn Tình. Mà Giang Trừng không ngờ rằng Dao huynh và hai tỷ muội Ôn Tình lại rời Ôn gia để đi cùng cậu.

- A Trừng, Mạnh Dao hai người đã cất đồ xong chưa??

Ôn Ninh lại gần hỏi, đằng sau là một đống đồ đặc. Giang Trừng tính chạy ra chỗ Ôn Ninh thì bị Mạnh Dao giữ lại, cậu nói:- Ân!! Ninh Ninh xong rồi a~

- Vậy thì đi thôi, sư tỷ đang đợi!!

- Ân!!

Nói rồi cả ba liền xách đồ bước ra khỏi phòng, Giang Trừng nhìn ngó xung quanh như tìm kiếm ai đó một lúc.

-O_O-

Ôn Nhược Hàn từ trên cao nhìn xuống thiếu niên tử y đang từ từ bước lên xe ngựa. Hắn thật sự không muốn cho cậu đi nhưng khi nghĩ lại những gì mình đã làm thì bản thân hắn không dám bước đến đối mặt với người kia.

Hắn cứ đứng đấy nhìn chiếc xe ngựa trở Giang Trừng đang ngày càng đi xa. Ôn chủ sự trên tay cầm một sấp giấy đến, khẽ nói:

- Tông chủ!!

Ôn Nhược Hàn quay người lại nhìn chủ sự, hắn nói:- Có chuyện gì??

- V...về đám hắc y có ý định tấn công Giang công tử lần trước.

Ôn chủ sự sợ hãi đưa sấp giấy lại gần Ôn Nhược Hàn. Người này thật đáng sợ. Mấy ngày trước còn có Giang tiểu tử kia khiến cho tâm trạng của tông chủ nhà lão rất tốt mà không hiểu vì sao tiểu tử đó lại rời đi khiến ngài sinh khí đến vậy.

Ôn Nhược Hàn cầm sấp giấy lên, hắn xem qua một lúc khuôn mặt liền biến sắc làm cho Ôn chủ sự sợ co người, hắn gằng từng chữ nói:- Mau chuẩn bị cho ta những môn sinh ưu tú nhất đuổi theo chiếc xe ngựa kia.

- V...Vâng

Ôn chủ sự sợ hãi chạy đi còn Ôn Nhược Hàn nhìn theo đường chiếc xe ngựa của Giang Trừng đang đi trong lòng đang thực sự rất lo lắng.

A Trừng...

-˚ω˚-

Trong khi đó, Giang Trừng vẫn vui vẻ cười đùa cùng hai tỷ muội họ Ôn và Mạnh Dao mà không biết có mộng đám người hắc y đang tiến lại gần mình. Cũng không biết rằng, Ôn Nhược Hàn đang ngự kiếm đến chỗ mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net