V : Thiên Cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồ Ma xinh đẹp lướt lướt trên mây, trên cổ, vết máu đã biến mất, nhưng tâm tư Hồ Ma lại rối bời.
Hồ Ma chỉ vừa mới ra khỏi kết giới, thiên hạ bao la, tam giới rộng lớn, bất quá cái gì cũng không biết, chỉ biết đảo mắt đề phòng, lúc nào cũng phải bình ổn tâm tịnh, duy trì khí lực, nếu như để mất kiểm soát, hậu quả e là khó lường!
Nhưng chính từ tâm địa trống không của Hồ Ma lại cảm thấy có hai tia cảm xúc lạ. Một ở nơi Cẩu Yêu Ninh Triệu, thân xác cũng như công lực không bao nhiêu của hắn bị Hồ Ma nuốt cạn, lương tri pháp nhãn đều thuộc về y, nên tia cảm xúc tìm kiếm cuồng dã hận thấu tâm can kia đã biến mất. Hai là nơi Lục Linh Thú, những ý niệm đối với bọn họ từ Hồ Ma quả thật... cuộn trào không thể tả!
Hồ Ma đảo mắt, nhớ mấy ngày trước, khi y ra ngoài đã giải phóng rất nhiều yêu quỷ, hơn hết còn mang theo một Ngư Tinh. Ngư Tinh này tuy ở Cổ mộ nhưng biết tất cả mọi chuyện nơi thế gian cùng tận, bù lại, Ngư Tinh không có pháp lực, thành người là nhờ một phần khí công khi Hồ Ma giải phóng, có lẽ tìm nàng sẽ giúp Hồ Ma tường tận về Lục Linh Thú.
Hồ Ma bay về phía Tây Hải, trong khi đó, Lục Linh Thú về Thiên giới trong tâm trạng tồi tệ.
Hóa người, vừa ngồi xuống, Kim Thạc Trân thấy có gì đó,
"Khoan đã, tại sao tên Cẩu Yêu kia lại đến đỉnh núi Côn Luân? Theo quy luật vạn vật, cho dù hắn lừa gạt Hồ Ma tráo phận, nhưng ít nhiều từng là người canh giữ, chẳng lẽ Cổ mộ xảy ra chuyện, hắn không biết?"
Đôi mắt năm người còn lại mở lớn, Kim Nam Tuấn hít sâu một cái, nói tiếp
"Tức là hắn đã biết trước, nhưng tại sao lại tìm đến?"
Mẫn Doãn Khởi bên cạnh nhíu mi, nhìn Phác Chí Mẫn chạy đi đâu đó, nói
"Hắn không ngu ngốc đến nỗi biết mình chết vẫn tự nguyện tìm!"
Tuấn Chung Quốc nhìn xuống từng tầng mây, bình ổn lại những thứ kì lạ đang ngự trị.
Lúc này, Phác Chí Mẫn trở về, "Có lẽ hắn đã tính toán từ trước, biết rõ Hồ Ma kia sẽ lấy nguyên hình Hoa Tinh kia ra, định cướp về, nào ngờ Hồ Ma hận ý quá nặng, nuốt luôn thân thể hắn!"
Tuấn Chung Quốc chợt quay đầu vào, "Hồ Ma này, có sáu phần là người đó... Còn nhớ không, ngày đó cũng là cảnh tượng thế này, một thân đơn bạc, phía sau là chín đuôi mạnh mẽ vồ tới, tạo ra mây trời hỗn loạn, cản trở thiên địa hình thành, sinh linh đồ tháng... nhớ chứ?"
Tất cả còn lại là một mảng im lặng...

Vùng Tây Hải...
"Oát Sa, ổn chứ?"
Ngư Tinh Oát Sa nhìn biểu ca trước mặt, xinh đẹp gầy gò, trang phục qua loa tối giản, mỉm cười
"Muội mới đến đây chỉ mấy ngày, nhưng vạn vật ngoài kia có nhiều chuyển biến lớn"
"Nói ta nghe thử là gì?"
"Cẩu Yêu đã chết, nhưng hồn phách nơi âm giới lại không có!"
Kim Tại Hưởng không chớp mắt, "Hay, chuyện đó rất đúng!"
Sau đó nói tiếp, "Ngươi vạn vật đều biết, cái gì cũng thông suốt, vậy thiên hạ có cái gọi là Lục Linh Thú không?"
Oát Sa nhẹ nhàng đứng dậy, nhắm mắt
"Thiên hạ không có cái gọi là Lục Linh Thú, vì thứ đó không ở nơi thiên hạ, nhưng Tam thanh, tại tầng trời Đại La, gọi là Thánh Cảnh, phía xa hơn cung Tử Hư, có cung Lục Linh, Lục Linh Thú hiện ở nơi đó"
Kim Tại Hưởng rơi vào uẩn bách, "Bọn họ vốn sinh ra là gì?"
Oát Sa mở mắt, trong mắt có ưu thương, tuy không muốn nhưng vẫn nói
"Bọn họ là rồng, nhưng không thể đánh đồng với giao long nơi Long Hải, bọn họ là Thần Long đã khai sinh cùng với trời đất. Bọn họ khi sinh ra đã mạng hình dáng thuộc về nơi Thiên giới, công lực, pháp lực, khí lực của họ sánh ngang trời đất, bọn họ có thể nói là hoàn mĩ ngưng tụ, kết hợp tạo thành."
"Bọn họ ở nơi mà căn bản ta không đến được , phát ra uy lực cực đại, là cao quý của cao quý. Giữa bọn họ có một mối liên kết chặt chẽ, muốn chia không được, muốn cắt không rời, và..."
Nói đến đây, Oát Sa dừng lại, nhìn Kim Tại Hưởng
"Biểu ca còn gì thắc mắc không?"
"Ta cảm thấy giữa ta, Cẩu Yêu, Lục Linh Thú như thế nào nhưng lại không hình dung được!"
Oát Sa cười mỉm, "Thiên cơ bất khả lộ!"

Hồ Ma bay đi, nhưng không bay lên, mà là xuống Âm giới, một đường bay thẳng vào trong, thoáng chốc đã có mặt tại Diêm Điện, bỏ mặc lũ âm binh đuổi theo đằng sau.
Kim Tại Hưởng ngước nhìn Diêm Vương,
"Ta đến đây là có việc muốn hỏi... không biết ông có thể trả lời?"
Diêm Vương nhăn mặt, là cố nhân
"Cứ nói!"
"Lũ yêu ma cách đây mấy ngày chạy loạn... đang ở đâu?"
"Hửm, yêu ma đó không thuộc về Nhân gian, mà là của Tam giới, ngươi hỏi làm gì?"
"Chỉ nhớ ta thả ra rất nhiều, thoáng chốc không thấy, nên xuống đây tìm đại vài con thôi!"
"Hoang đường, ngươi là người thứ bảy trong Thất gia khi xưa, lại đi thả yêu ma quỷ quái?"
Kim Tại Hưởng nghe xong nhíu mày, đôi mắt gợi lên ánh mông lung "Thất gia?"
Diêm Vương như không tin, "Nhưng ngươi chẳng phải..."
Chưa dứt câu, nơi cửa Quỷ Môn Quan, một loạt tiên khí bay vào, trực tiếp đánh thẳng vào huyệt đạo trên người Kim Tại Hưởng đang đối mặt với Diêm Vương không chút đề phòng , đưa Kim Tại Hưởng rời khỏi Âm giới, vừa đúng lúc y giải khai huyệt đạo, dùng toàn bộ pháp lực cùng sáu người giao chiến.
"Các ngươi cố ý ngăn cản, rốt cuộc muốn gì?"
Mẫn Doãn Khởi thu khí, "Kim Tại Hưởng, ngươi đến Âm giới gây họa, tin hay không sẽ có ngày bị giam nơi đó?"
Kim Tại Hưởng như nghe được câu chuyện xưa, không khỏi bật cười
"Ta thân là hồn ma khi khai sinh, Âm giới đối với ta là đi đi ở ở, muốn đến thì đến, đi cũng chẳng sao, ngươi quản?"
Tuấn Chung Quốc nhào đến, định chưởng y, nhưng y né được, tạo thành một khung cảnh rối tâm người nhìn.
Năm người còn lại không chần chừ, lập tức dùng pháp lực, mối liên kết khiến Tuấn Chung Quốc cảm nhận được, bay ra xa, tung quyền về phía y!
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Kim Tại Hưởng cảm nhận được nơi lồng ngực có lực ép mạnh, sau đó từ miệng bay ra, tạo thành một vòng tròn, vòng quanh Tại Hưởng, khiến y một chút sức mẻ cũng không có!!
Kim Nam Tuấn híp mắt, "Nếu còn gây gối, đừng trách bọn ta không nương tình!"

Lục Linh Thú bay đi mất, để lại Kim Tại Hưởng lơ lửng cùng hốt hoảng, vừa nãy... y cũng cảm nhận được, thời khắc mà bọn họ dùng pháp lực, lồng ngực bị đè nén, cảm giác.... hệt như ảo ảnh... xuất hiện vào ngày cuối cùng... mà Hồ Ma Tổ... bị giam nơi Cổ Mộ!

Oát Sa vẫn yên vị tại đó, khẽ cuối đầu
"... và một người còn lại, đã không rõ tung tích"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC