XV : Dần dần sáng tỏ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm can đột nhiên sôi sục, từ màn đêm, cơn co thắt khiến người ta chết đi sống lại, Tại Hưởng đột nhiên mở mắt, một tia máu độc phun ra ngoài!
Chết tiệt, y bị nội thương!
Hi Quân đã đem cái lư hương kia thay thế bằng một bát nước, là nước từ Băng ngàn năm tan chảy và nước trong cái hồ ở nơi của Mộ Lai Kỷ Thiên, vì trên tay Tại Hưởng khi trước đã bóp nát nguyên thần của Hoa Tinh, nên Hoa Kí và nước kết hợp, sẽ làm nguội tâm can cháy bỏng kia.
Vừa rồi, Tại Hưởng đã có một giấc mơ...
Tiếng thét ai vang vọng từ sâu thẳm, ngọn đèn cồn chỉ leo lét mong manh, xiềng xích ghồ ghề siết chặt tay người nọ, linh hồn kia đã chết tình từ lâu...
Giấc mơ này, đã đi vào tiềm thức, từ khi Tại Hưởng vẫn còn là một khối tượng đá...

Tây Hải sóng yên biển lặng...
"Ngươi thế nào rồi"
Giọng nói của Oát Sa hôm nay có hơi gấp gáp, như là đang trông chờ vào điều gì đó, hoặc đang lo sợ điều gì đó.
"Ta ổn, vẫn như mọi ngày, chỉ cần ta nhắm mắt, xiềng xích kia sẽ đâm thẳng qua trái tim ta, đến khi nó không thể chảy máu, thì lúc đó ta nghe tiếng của ngươi"
"Tỉnh lại đi, ta... ta có chuyện muốn nói với ngươi"
Mật thất kia liền từ từ hé cửa.
Thân ảnh trong suốt "ngồi" ở phiến đá Hồng Thạch, lục phát buông xuống, cả người tỏa ra cảm giác hư không, nhưng quả thật là đau đớn tột cùng.
"Có chuyện gì, ngươi thường sẽ không phiền ta vào khắc này"
"Ngươi... khi ngươi ở Cổ mộ, ngươi có biết luồn khí màu hồng ở địa phận lưng chừng giữa núi?"
Thân ảnh trong suốt cau mày,
"Ngươi hỏi làm gì, ngươi tinh thông tứ hải, sao lại hỏi ta chẳng phải không hợp lí đi?!"
Oát Sa mím môi, tỏ vẻ không vừa ý, xoay ra ngoài, giọng điệu trước đây chưa từng thấy được,
"Ngươi cứ tiếp tục im miệng, hắn đang phát điên lên, rồi sẽ điên đến mức không có gì kìm hãm lại được, thù hận làm hắn mù mắt, đến luồn khí đen có vạn kiếp bất phục cũng không kìm hãm hắn lại được!"
Đến khi Oát Sa khuất bóng, thân ảnh trong suốt mới hoàn hồn...
"Ta.... là ta ư?!"

Mộ Lai Kỷ Thiên chớp mắt, nhếch môi,
Đúng vậy, chính là ngươi!
Y nhìn ra bầu trời, bất quá lại cảm thấy, Hồ Ma... sắp không xong rồi...

Tầng Đại La,
"Không xong! Ta đã biết tên Ma Khởi Thiên kia từ đâu đến rồi!!!" - Long nhãn đột nhiên bật mở, Mẫn Doãn Kỳ sau năm ngày nằm yên đột ngột vận pháp hóa nhân, bay đến sảnh chính ở Lục Linh Cung.
Vô tình, cái đuôi màu xanh to lớn uy vũ cuốn theo cả Phác Chí Mẫn và cả Kim Nam Tuấn đang ngủ ở Thánh Thiên Thủy, Kim Nam Tuấn vì giật mình chưa kịp hóa nhân mà phun một cột nước, bắn thẳng vào Tuấn Chung Quốc, khiến hắn không kịp tránh né mà bay thẳng đến Kim Thạc Trân và Trịnh Hạo Thạc đang tịnh tâm ở vườn Thinh Lặng.
Đến khi hóa nhân trong chớp mắt, Mẫn Doãn Khởi mới biết trong chớp mắt vừa rồi, Phác Chí Mẫn và Kim Nam Tuấn bị hắn kéo cả khoảng từ Thánh Thiên Thủy, khiến Tuấn Chung Quốc người vẫn còn ướt mà nằm đè lên Kim Thạc Trân và Trịnh Hạo Thạc trong vườn Thinh Lặng la oai oái kia!

Lưng chừng Côn Luân, Mộ Lai Kỷ Thiên nhìn lên bầu trời đột ngột phun nước, cười đến vô tâm vô phế, khiến Hi Quân nhìn hắn bằng nửa con mắt!

"Tên Ma Khởi Thiên kia, kì thực là do khi trời đất tái tạo mọi thứ, đầu tiên là Thiên giới, sau đó là Âm giới, rồi đến Nhân giới, khoảnh khắc giao hợp cuối quá trình sinh ra Thiên giới và đầu quá trình sinh ra Âm giới, vô tình tạo ra kẽ hở, và kẽ hở đó thuộc về Âm giới, không biết thế nào mà kẽ hở hút luôn một phần Tiên khí đầu tiên, rồi kẽ hở đó ở Âm giới từ từ tích tụ, tạo ra một tên Ma Khởi Thiên, tức hắn cũng là Thần Ma đầu tiên xuất hiện trên thế gian này!"
"Thế nên hắn mới vào được Thánh Địa Thủy?" - Tuấn Chung Quốc sau khi nhờ Kim Thạc Trân hong khô thì bước vào.
"Nhưng có một chuyện quan trọng hơn... Hồ Ma đó.... cũng giống như Ma Khởi Thiên, cũng vào được Thánh Địa Thủy, có khi nào...???" - Trịnh Hạo Thạc nói đến đây thì đứt đoạn, tất cả rơi vào trầm lặng.
Mấy ngày nay, bọn họ không rời khỏi Lục Linh Cung, là vì không dám đối mặt với Hồ Ma ngoài kia.

"Ta hỏi ngươi, cái luồng khí đó, lai lịch thế nào, cả khối băng vĩnh cửu dưới chân núi nữa, nói mau" - Oát Sa thiếu kiên nhẫn, gần như muốn hét lên.
"Thật là, chưa bao giờ thấy được bộ dạng này của ngươi" - giọng nói điềm tĩnh đáp lại.
"Ta nói cho ngươi biết, thời gian có hạn, nếu ngươi không nói, thì hắn sẽ giết chết cả phần tâm linh này của ngươi!"
"Ngươi ra ngoài đi!
"Hừ!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC