Chương VI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tiếng mở cửa phòng vang lên trong không gian tĩnh mịch vô cùng rõ ràng mặc dù cậu đã rất cố gắng không phát ra tiếng động nào. Việt Nam lần mò trong bóng tối xuống được tới cầu thang, sau đó vào bếp lấy một chút bánh ngọt trong tủ lạnh hồi chiều Việt Hoà mua chưa kịp ăn.
  Kiềm lại tiếng nhai đói khát, Việt Nam lủi thủi lên phòng khóa chặt cửa lại rồi tiếp tục hành vi sai trái của mình.
  Tiếng rên rỉ của phái nữ phát ra từ màn hình máy tính trước mặt như đánh thức con thú bên trong người Việt Nam. Đã rất lâu rồi cậu không giải toả nên cảm xúc bộc phát bây giờ vô cùng dữ dội, sung sướng từ mặt thể xác làm cho Việt Nam tê dại cả da đầu.
  Đàn ông ai mà chả có ham muốn và Việt Nam cũng không ngoại lệ . Cậu và Lilia yêu nhau được vài tháng rồi nhưng mà cô nhất quyết không cho cậu đụng vào người nên Việt Nam không còn cách nào khác phải nhịn đói muốn hư cả thận.
  Cái khác có thể nhịn được nhưng cái này thì ai mà chịu cho nổi, chưa kể đến việc cậu còn đang bị lơ nữa chứ. Không được giải tỏa ham muốn lâu ngày khiến cho tâm trạng Việt Nam rớt theo cấp số nhân. Cộng thêm chuyện của Mặt Trận càng làm cho cậu thêm âu sầu.
  Có một điều cậu không hiểu vì sao nhưng sau khi cùng Mặt Trận làm chuyện trái với luân thường đạo lý thì ngoài bất ngờ và tội lỗi ra cậu hoàn toàn không có một chút ghét bỏ nào. Ngày trước vừa mới trằn trọc thao thức đến không ngủ nổi thế mà hôm nay trong lúc trầm luân vào nhục dục lại tưởng tượng đến cảnh tượng đó một lần nữa, động tác ở tay càng ngày càng nhanh hơn.
  Việt Nam cảm thấy mình thật vô liêm sỉ.

  Không còn lý do để nghỉ học nằm ở nhà nữa, Việt Nam đành cắp đít đến trường như bao con ngoan trò giỏi khác. Sẵn tiện cũng giải quyết một số chuyện phiền toái dạo gần đây...
  "Cho hỏi là lớp mình có ai tên Lilia không ạ?" Việt Nam ló đầu vào từ cửa lớp thành công làm cho đám người nhốn nháo bên trong đứng khựng lại vì một Countryhuman đến khối Human tìm người chỉ có thể là tình tiết trong fanfic mà thôi.
  Không nhận được câu trả lời mình muốn, cậu lặp lại câu hỏi lần nữa và lần này một bạn nữ dũng cảm lên tiếng nói rằng Lilia đã xuống sân thể thao từ lúc bắt đầu giờ ra chơi. Việt Nam gật đầu cảm ơn rồi tiêu soái rời đi, để lại một đám con gái mê mẩn nhìn theo.
  Ra đến sân thể dục, cậu bắt gặp hình ảnh Lilia đang cười cười nói nói với một người khác. Có điều, cậu không nhìn thấy rõ đối phương, chỉ biết là người kia có bờ vai rất rộng và dong dỏng cao, trông có chút quen thuộc. Việt Nam tiến tới đập một phát thật mạnh vào lưng của gã học sinh, miệng cười nhưng tâm không cười chào hỏi.
  "Chào buổi sáng, Lilia. Đây là ai vậy?" Lúc này vẫn chưa rõ mặt nên cậu rất tỉnh, vẫn nói chuyện như không có gì với Lilia, chỉ có tay là không ngừng nhéo vào eo người kế bên hận không thể thẻo luôn miếng thịt ra.
  "Bạn của em thôi." Cô kéo tay gã về phía mình và lần này Việt Nam mới có cơ hội được nhìn rõ mặt đối phương. Vừa nhìn thấy chiếc kính râm màu đen thương hiệu trên gương mặt của gã là cậu biết ngay là ai rồi.
  "Chào anh, America. Hiếm khi có dịp gặp gỡ nhưng hôm nay tôi hơi bận một chút, hẹn lần khác nhé." Việt Nam tháo đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của đôi bạn trẻ rồi kéo Lilia ra khỏi bầu không khí ám muội. Cậu thật chất cũng không hà khắc lắm trong mối quan hệ của cô nhưng việc tiếp xúc với tên America vốn dĩ đối với cậu như chó với mèo thì Việt Nam cũng không vui vẻ gì cho cam. Cậu hậm hực kéo cô ra một góc khuất rồi liên tù tì xả hết nỗi uất ức mấy ngày nay ra cho bằng hết.
  "Em khi không lại biến đi đâu mất, nhắn tin hay gọi điện cũng không thấy trả lời. Rốt cuộc là em bị làm sao thế?" Việt Nam nổi tiếng là người điềm đạm nhưng không phải cậu không có giới hạn. Cho dù cậu biết rằng việc này hoàn toàn là lỗi của cậu vì đã đưa Lilia về ra mắt gia đình nhưng chí ít thì cô cũng không nên tránh mặt cậu như thế.

  Việt Nam hoàn toàn không hề đùa giỡn với cô, từ đầu đến cuối cậu vô cùng nghiêm túc với mối quan hệ này.
  "Sao anh không thử hỏi lại bản thân đi? Anh có biết ba và các anh của anh đã nói những gì với em không?" Bị cậu hét vào mặt, Lilia cũng không vừa gì quát lại vào cậu. Cô ức đến nổi rơi cả nước mắt.
  "Họ hỏi em muốn bao nhiêu tiền để đồng ý chia tay với anh. Họ bảo em yêu anh chỉ vì tiền tài và danh vọng." Cô ghét bỏ lau đống nước mắt trên mặt nhưng càng lau thì nó lại chảy ra nhiều hơn. Việt Nam xót bạn gái nên vươn tay ra định lau giúp cô nhưng bị hất mạnh đi.
  "Em cố tình tránh mặt anh cũng vì sợ phải đối mặt với bọn họ. Mà đến cả anh bây giờ cũng muốn ép buộc em. Chi bằng giờ chúng ta chia tay đi..." Càng nói cô càng khóc dữ dội hơn, giọng nghẹn ngào nghe vô cùng đáng thương. Việt Nam chịu làm sao nổi?
  "Ý anh không phải như vậy. Anh chỉ là lo lắng cho em thôi." Cậu ôm lấy bờ vai rộng lớn của cô, lòng đau đớn như bị xé toạc ra từng mảnh. Cậu biết rằng quyết định bây giờ của mình chắc chắn sẽ khiến cậu hối hận về sau này nhưng đó là điều duy nhất cậu có thể làm ngay lúc này.
  "Mặc dù nó hơi đường đột nhưng chỉ còn cách này là hiệu nghiệm thôi. Em đồng ý chứ?" Việt Nam ôm lấy sườn mặt sưng húp vì khóc của cô, đôi mắt ánh lên tia dịu dàng và kiên định. Linh hồn của Lilia dường như đã bị hút vào bên trong nó, vĩnh viễn không thể thoát ra.

  "Chúng ta làm gì ở đây thế?" Cô ngơ ngác quỳ gối ở trên giường nhìn cậu loay hoay chuẩn bị đồ. Hồi nãy vì quá đắm chìm vào đôi mắt cậu nên cô đã vô thức gật đầu rồi sau đó bị Việt Nam dắt đi. Cho đến lúc này cô mới ngờ ngợ ra được "cách" cuối cùng của cậu là gì. Máu như dồn hết lên đầu làm mặt cô nóng bừng bừng lên.
  "Còn làm cái gì nữa chứ? Chúng ta cùng tạo em bé đi." Việt Nam nói xong còn combo thêm hào quang lấp lánh xung quanh người làm cô váng cả đầu. Không thể được! Hoàn toàn không thể!!
  "Anh định ăn cơm trước kẻng với em hả?" Cô run rẩy chỉ ngón tay vào người mình. Nhận được cái gật đầu chắc như đinh đóng cột của Việt Nam, đôi bàn tay cô run lên rồi thoáng chốc lan đến khắp người.
  Lilia lật đật leo xuống dưới giường nhưng bị Việt Nam từ đằng sau chặn lại. Cậu nở một nụ cười ranh mãnh rồi đẩy ngã cô xuống giường, sau đó trèo lên ngồi vào thắt lưng của cô. Mắt Lilia nổ đom đóm, cô định vùng dậy nhưng lại sợ làm ngã Việt Nam.
  Hai tay cậu giờ đã nắm được góc áo của cô sẵn sàng lột ra bất cứ lúc nào. Nụ cười chiến thắng vô cùng mỹ lệ xuất hiện trên gương mặt cậu làm Lilia đỏ bừng cả hai tai.
  "Em có biết là anh chờ ngày này lâu lắm rồi không?" Việt Nam ghé sát vào tai cô thủ thỉ sau đó dứt khoát xé chiếc áo đồng phục mỏng manh trên người cô đi.
  "..." Một khoảng lặng bao trùm lấy cả hai. Lilia từ bao giờ đã thoát ra khỏi thế bị kìm kẹp mà đè ngược cậu xuống giường. Mắt Việt Nam lúc này vẫn còn tối đen như mực sau khi chứng kiến một hình ảnh mà cậu sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được.
  Đằng sau lớp áo mỏng tang của Lilia không phải là cơ thể người con gái mềm mại mà là một dãy cơ bụng sáu múi!
  Nhưng như thế vẫn không làm cậu sốc lắm cho đến khi mắt cậu di xuống dưới...
  Việt Nam hoàn toàn chìm vào thinh lặng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC