Chương 5:bí tiêu đề ;-;;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_trong phòng họp_

Việt Nam:vậy...

Đức:tình trạng sức khỏe cô sao rồi?

Việt Nam:thì cậu cũng biết rồi mà.... đó là lí do tại sao tôi lại muốn hợp tác với cậu về việc phát triển y học đó.(cứ cho là Đức có ngành y học rất phát triển đi)

Đức: mà Đống công việc kia cô xong chưa?

Việt Nam:xong hết rồi....

Đức:vậy tôi nghĩ cô nên dành thời gian với "họ" đi.

Việt Nam:.... được không đó? Tôi lo lắm bởi vốn dĩ họ mới chỉ xuyên không đến đây ngày hôm qua... và có lẽ sẽ còn rất nhiều các old country khác xuyên đến đây....

Đức:....

_ở ngoài cửa_

A.H:em ấy nói đúng!

F.E:thì đúng là thế mà.... bây giờ là năm 2023 và khoa học kĩ thuật rất phát triển luôn,nhiều thứ ta chưa thấy bao giờ.

R.E:mà tôi nghĩ rằng sức khỏe của nhóc đó có vẫn đề đấy.

USSR:có thể.. vì ngày hôm qua con thấy em ấy gầy đi khá nhiều với lại còn có quầng mắt nữa,theo con thì có vẻ em ấy đã không ngủ một tý nào suốt 2 tuần rồi.

Qing nhăn mặt rồi dùng quạt che đi,tại sao em ấy lại không lo cho sức khỏe bản thân như vậy? Em ấy có biết điều đó rất gây tổn hại đến ngoại hình của em ấy không? Vân vân......

(Bố lại đá vào mặt mi giờ >:V chỉ quan tâm đến ngoại hình Tổ Quốc bố mày thôi à?!)

R.E nghe xong cũng cảm thấy khá thương xót cho Việt Nam (lo lắng bình thường thôi chưa crush đâu) vì ngài hiện giờ cũng có thể đã hơn cả nghìn tuổi rồi còn Việt Nam nhìn thì có vẻ chỉ mới hơn 100 mà thôi.

A.H thì chả ai biết,vì hai cái bịt mắt đã che đi cảm xúc của hắn,không biết hắn ta cảm thấy bình thường hay đang lo lắng nữa.

_quay lại với cuộc họp_

Việt Nam:tôi không biết nữa... chỉ là...

Đức:là?

Việt Nam:cơ mà.... dạo này khi ngủ tôi hay mơ thấy ác mộng nên tôi khá lưỡng lự....mệt mỏi nhưng lại không dám đi ngủ..

Đức:....gì nữa không?

Việt Nam:ngày sáng nay thì tui bị "thương" ở bụng.

Đức:thương?

Việt Nam:ehhh.... chắc cậu cũng hiểu nhỉ?

Vừa nói Việt Nam vừa nhìn ra chỗ khác,nụ cười chứa đầy sự lúng túng hiện hữu trên khuôn mặt và hai nhón tay chọt chọt nhau,trông cute thật sự :))))

Đức:...vậy lúc đó là khi nào?

Việt Nam:chắc là lúc bị ngã thì phải....

Đức:bị ngã?

Việt Nam:đúng là sáng nay tui có bị đau đầu,trong cơn đau không để ý nên trượt chân ngã,mà ngã đập bụng trúng cạnh bàn mới đau chứ.....

Đức:...phức tạp nhỉ? Thôi được rồi,tuần sau tôi sẽ đến khám cho cô,tiện thể đưa cô cái này.

Nói xong,Đức đưa một lọ thuốc cho cô.

Việt Nam:thuốc gì đây?

Đức:thuốc ngủ loại nhẹ nhưng mỗi tuần cô chỉ được uống 2 lần, 2 viên mà thôi. Vì sức khỏe của cô đang rất yếu rồi,đừng tàn phá bản thân nữa. Được chứ?

Việt Nam:... được,vậy đi.

_ở ngoài_

Họ đang thấy khá....phức tạp? Tui không biết dùng từ gì đâu ;-;;

Rồi họ cũng từ từ đi xuống phòng khách.

Tây Sơn: vậy là lí do em ấy không "dám" ngủ vì em ấy mơ thấy ác mộng sao...

R.E:có thể là vậy(tội nghiệm một sinh linh bé nhỏ quá,mới hơn 100 mà đã phải gánh đủ thứ chuyện rồi.)

Có thể mọi người chưa biết,với con người thì hơn ba tuổi là già rồi,còn với countryhuman, hơn 350 tuổi mới gọi là già.

V.E:vậy còn phần bụng của em ấy chắc chỉ là đau do va chạm thôi nhỉ?

F.E:có thể....

Đại Nam:ừm....nhưng tôi vẫn lo.

Qing:thôi nào Đại Nam mọi thứ sẽ ổn thôi mà.

Đại Nam:ngươi thì biết cái gì!!!

(Đừng hỏi vì sao nãy giờ A.H không nói gì,đơn giản vì thanh niên kiệm lời thôi,có lo đấy nhưng lo ngầm :)) )

Nhưng tuyệt nhiên chả ai biết rằng,họ đang bị theo dõi.

???:tội nghiệp em ấy,gia đình em ấy cũng lo cho em ấy,và mình cũng thế,... cố khỏe lại nhé Việt Nam của anh.

Việt Nam từ trên cầu thang đi xuống,nhìn những người kia thì cô biết ngay đó là những country mới xuyên đến,nhưng cô có một câu hỏi. Trong ba con người kia thì cô chỉ biết mỗi Qing và R.E thông qua China và boss,còn người kia là ai?

Việt Nam:mọi người thế nào rồi ạ?

Mọi bỗng lập tức trở lại trạng thái ban đầu như chưa có truyện gì xảy ra ( má lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng)

Việt Hoà:chúng ta vẫn ổn nha.

Việt Nam:à vâng...?

Rồi lại gần A.H

Việt Nam:vậy tôi có thể biết ngài là ai không ạ?

A.H: Austria - Hungary Empire có thể gọi là A.H.

R.E:xin mạn phép vì tên đó khá kiệm lời.

Việt Nam:ahaha...à không sao đâu ạ,đằng nào con cũng quen rồi.

R.E như đã hiểu mà quay ra chỗ khác

Nazi:mà Đức đâu?

J.E:ngài vẫn để ý đến nó sao?

Nazi:sao lại không,nó là con ta mà?

Đức đi xuống nghe thấy cũng cảm thấy ấm lòng.

Đức:vậy tôi về đây,tạm biệt mọi người,tạm biệt cha...

Rồi đi ra cửa,rồi bỗng:

Nazi:tạm biệt con Đức.

Đức chỉ cười cho qua rồi cũng đi ra khỏi cửa.

Việt Nam:tình cảm cha con thắm thiết ghê~~~

Vừa nói chị nhà vừa rút ra một chiếc khăn mùi xoa thấm thấm nước mắt.

Việt Nam:mà con cũng có việc tồi,con lên làm tiếp đây,mọi người cứ nói chuyện tiếp đi nhé!

Đại Nam:ừm,con đi đi,giữ gìn sức khỏe còn chăm lo cho dân.

Mặt trận + Việt Hoà:chúc ngủ ngon,em gái.

Cô cũng cười rồi đi lên.

Nhưng người trong đó (-R.E + A.H) thì bắt đầu hơi đỏ mặt thẹn thùng(gớm🤡). Dù biết một mắt cô có bị che đi nhưng trong cô vẫn đẹp.

R.E và A.H bây giờ cũng có ấn tượng tốt với cô.

R.E:đúng là... một đứa trẻ lễ phép.

A.H:ừ...

R.E:ngươi nói gì đi coi,kiệm lời quá đó!

A.H: ngươi bảo tên British kia ấy,tên đó cũng kiệm lời sao ko nói,nói tôi làm gì!

R.E:.....🤷‍♂️

____drama bắt đầu__

Việt Nam khi lên đc phòng ngủ xong thì bụng bắt đầu đau.

Việt Nam rít lên một tiếng to rồi lấy dụng cụ y tế sau đó phi thẳng vào phòng tắm.

Việt Nam:..aaaaa.... lại toác ra rồi.....
_____________________
1185 từ

Sau khi sủi quá lâu thì mị đã ngoi lên lặn xuống cá và- à lộn.... ehem!!! Mị đang học rất cật lực thế nên mấy bác chắc chắn sẽ phải chờ rất lâu mới có chap á :)))) và có thể từ nay trở đi truyện này sẽ có những thay đổi khá lớn thậm chí thay đổi luôn cốt truyện sau này nên có quay xe hay cái moá gì thì anh em đừng bất ngờ làm gì ha 😎👍

15:42 ngày 13/08/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net