[OW] Không phải cô ta?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

OOC,có những thứ không giống nguyên tác chính.

[Nghe "Tán gái 505" của chủ tọa Low G nên mới ra fic như này.]

- "Người ấy" hay "Cô ta" ở đây không phải là Shelly,nếu muốn nghĩ là Shelly cũng được.Tùy các cậu.

___

Em chả phải người ấy..cớ sao cứ nhầm em là cô ta?

Con tim của hắn bao giờ lại nguội lạnh đến thế?Khi mà hắn đã bắt đầu nhớ "người ấy",từ ngày nào,hắn lại vô tình đến thế?.Cậu không hiểu?Nếu có cũng không muốn hiểu.Ừ thì cậu là khó hiểu như thế.

  Có những thứ ta không nên hiểu,dù có hiểu cũng không thể cho nó đi vào sâu trong tâm trí.Tốt nhất là nên làm như vậy.

- Ăn đi,cá chiên em thích nhất nè.

Con cá từ đôi đũa của hắn buông xuống.Là lúc đôi mắt của cậu thật sự trầm lặng.

- Owen,em không thích cá,đặc biệt là cá chiên..

Em từng nói nó rất dầu mỡ,em không thích ăn,đặc biệt là nó còn có xương nhỏ nữa.Bộ anh không nhớ sao?

- Anh..anh xin lỗi ,anh không cố ý,Wooin..

- Không cần bối rối như thế,anh vẫn còn yêu "cô ta" đúng chứ Owen?

- Anh..anh..

- Thôi được rồi,em ăn no rồi.Ăn cơm xong để ở bồn rửa chén cho em nhé.

- Wooin!Wooin à..em nghe anh giải thích!

*Rầm.

- Tch-Lại nữa,chết tiệt !

Hắn vò đầu,lại lần nữa.Nỗi nhớ nhung quái đản đó,hắn ghét nó!Vì nó mà người hắn yêu phải chịu thiệt. Có thật là người hắn yêu không?Hắn cũng không biết.

___

Cũng từ ngày hôm ấy.Không khí trong căn nhà luôn vui vẻ bây giờ chỉ còn mỗi cậu,không hẳn là như thế,do Owen quá ít khi về nhà khiến ngôi nhà dường như trống rỗng.Bóng lớn bóng nhỏ lúc trước không còn,chỉ còn chiếc bóng nhỏ luôn bận rộn tất bật công việc nhà.

Cậu lấy những tấm hình ra lau,bất chợt,cậu lại thấy bức ảnh đầu tiên hai người chụp.Cậu đã đem đi đóng khung rồi để bên cạnh đầu giường,mỗi lần đi ngủ sẽ lấy ra ngắm.

Cậu nhớ rõ,lúc trước,Owen có thói trêu chọc cậu,làm cậu mấy lần lấy chổi rượt theo hắn,bây giờ chỉ còn:

- "Hôm nay anh về trễ,không cần chờ cơm tối"

Hay,ngay cả những ngày đặc biệt của hai đứa như ngày valentine,hay cả ngày kỉ niệm của hai đứa,hắn cũng không nhớ.

- Anh nhớ hôm nay là ngày gì không?

- Không,anh đang bận lắm,em gọi lại sau nhé!

-...

Anh à..anh thật sự đã quên rồi sao?Dù cho đây là ác mộng cũng được,em mong nó không phải sự thật..

Cứ thế,mọi thứ dường như đi xa.Cho đến một hôm:

- Anh,chúng ta chia tay đi.

- Tại sao..Wooin?Anh làm gì sai sao?

- Anh không sai,người sai là em,do em đâm đầu vào.Thế thôi.

Cậu kéo vali đi,buồn lắm chứ,nhưng nếu cậu đau cho cuộc tình này thì ai sẽ đau cho cậu đây?

_____3 tháng sau___

Đường phố tập nập người qua lại,chỉ riêng một chàng trai đang ngồi dưới mưa,mặc cho cái thời tiết đó như làm hắn đóng băng,cây dù cũng không lấy mà  che.Đôi mắt xanh ngọc tựa như hai viên đá quý,bây giờ như hai giọt lệ mà cụp xuống,u buồn và lạnh lẽo.Ngoài ra đôi mắt ấy còn trông rất thất vọng nữa.

- Rốt cuộc là em đi đâu rồi hả..?Anh không muốn chơi trốn tìm với em nữa đâu..Anh biết sai rồi..

Hắn ta hối hận lắm rồi..hối hận vì làm em buồn,hối hận vì không nhớ ngày đặc biệt của hai đứa.Hối hận vì tất cả,bây giờ,hắn chỉ muốn mỗi khi về nhà có người chờ cơm,mỗi khi hắn mệt mỏi thì về nhà vẫn có người dang rộng vòng tay ôm lấy hắn,như thế là đủ.

Thân hắn đã gầy đi nhiều hơn trước,mái tóc vàng đã dài và chưa cắt.

- Mới 3 tháng thôi mà anh đã như vậy rồi, thì sao mà em dám bỏ anh được đây?

Giọng nói quen thuộc,hắn ngước nhìn lên với tia hy vọng.Đó là..đó là Wooin,người mà hắn tìm kiếm!Là em,mặt trời của hắn.

- Wooin!!Em ơi,cho anh xin lỗi,em làm ơn quay về với anh đi!Được không hả em?

- Được rồi.Em suy nghĩ thấu đáo rồi,xin lỗi,lỗi có lẽ một phần do em.Được rồi,chúng ta về nhà thôi,hôm nay em nấu món anh thích nhé?

- Được!

Cứ như vậy,mặt trời đã quay lại với bầu trời,sự thay đổi đó đã làm cho bầu trời trong xanh trở lại,không còn những ngày mưa to gió lớn nữa.

___END__




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net