[H] [EliAes] Forbidden

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: OOC vailonluon, chai pỏn (child porn), incest,… cứ có cái gì khum bình thường thì đều nhồi vào. Đọc xong sang chấn tâm lí tự chịu. Toi thích viết cho đỡ ngứa tay thôi
Follow tweet: Dokusei_Krk để lấy full pỏn trên bìa
____________________________________________


 
-      Aesop à, dậy ăn sáng đi nào
Đã một năm nay, câu nói đó trở thành một lời quen thuộc với Eli Clark. Anh năm nay đã gần ba mươi , là một con người của công việc hoàn toàn, không có vợ và đương nhiên chẳng thể nào có con được. Người đàn ông lí tưởng, ngoại hình ổn, công việc ổn định lại không lăng nhăng một năm trước lại bỗng mang từ đâu ra một hạt đậu nhỏ khiến cho hội những người muốn theo đuổi bị một phen hồn bay phách lạc vì tưởng vị bác sĩ chính trực là thế, phía sau lại đi ăn vụng.
Nhưng mà sự thật nào có phải. Aesop là đứa trẻ mất cả cha lẫn mẹ trong một vụ tai nạn thương tâm xảy ra một năm trước mà Eli Clark lại chính là người phụ trách cho cuộc phẫu thuật đấy. Dẫu biết khả năng của con người là có hạn, chẳng thể đem người chết phục sinh song một đứa trẻ đáng thương như vậy bị gửi vào trại trẻ mồ côi, vị bác sĩ lại cảm thấy có một phần trách nhiệm bởi vậy đã cố hết sức để được trở thành người giám hộ cho cậu nhóc này. Một mũi tên trúng hai đích, vừa đỡ được những ánh mắt của người muốn làm quen anh, lại vừa giúp người đàn ông độc thân không còn phải cô đơn mỗi khi đi làm về muộn. Và lại, cái cục nhỏ đấy mới mười lăm tuổi choai choai mà luôn cố tỏ vẻ mình độc lập và trưởng thành, có con công nhỏ xòe đuôi thể hiện cũng làm mỗi ngày của chàng bác sĩ vui lên nhiều lắm. Chỉ là nhiều khi cậu nhóc đang tuổi trưởng thành có hơi bướng, điển hình như việc không biết trên dưới, nhất định gọi anh bằng tên chứ chẳng chịu gọi bố nuôi làm Eli mất cơ hội thể hiện mình.

-      Aesop, đừng ngủ nữa. Bỏ bữa là bị ba tét mông nha.

Đáp lại vẫn là một mảng yên lặng hoàn toàn. Dẫu đang trong tuổi nổi loạn, Aesop cũng không phải đứa trẻ hư đến mức sẽ không đáp lại lời gọi. Thậm chí còn không có tiếng động nào đáp trả, có thể nào ốm rồi không? Dù tuổi trẻ thường khỏe nhưng đột ngột ốm sau một đêm là hoàn toàn có thể. Đã vậy Aesop vẫn còn chịu nỗi ám ảnh do vụ tai nạn một năm trước, phải chăng là bị tác động? Có khi nào sẽ làm những việc ngu ngốc? Chàng bác sĩ đã quen với bệnh nhân ngay lập tức đánh đồng con nuôi mình với người bệnh. Chỉ mới suy nghĩ một chút đã ngay lập tức trở nên sốt sắng, bữa sáng và công việc nhất loạt vứt ra sau, hớt hải chạy lên phòng kiểm tra.

-                Bé con à, con có ở trong đó không? Con đừng bị sao được không? Con muốn bỏ nhà ba sẽ cho con tiền mà. Ba không đánh mông đâu, Aesop à…

-      Đi đi!

Giọng vang ra nghèn nghẹn, giống như là Aesop đang khóc vậy. Điều này làm Eli càng hoảng sợ hơn bao giờ hết. Đứa trẻ anh nuôi chỉ có thể nói là lì, lì đến đáng sợ. Khi bị thương nặng, ý thức mơ màng bị đưa vào viện cùng cha mẹ, thằng bé chỉ run cầm cập như con chim cút non, nhưng không hề khóc. Trong đám tang của cha mẹ, Aesop chỉ đứng lặng, trang nghiêm, vài giọt nước mắt lăn ra từ hàng mi xám dày, tựa như đau đớn đã khiến thân xác chết lặng, nhưng cũng không hề nức nở. Trong suốt một năm qua, tổn thương tinh thần, nỗi nhớ gia đình, sự lạ lẫm khi bước vào môi trường mới với người cha nuôi xa lạ, chưa một lần nào nhỏ thêm một giọt nước mắt. Eli đã từng đùa mặt thằng bé làm bằng sắt, vĩnh viễn không thể nào khắc lên biểu cảm gì mới lạ, vậy mà giờ đây cậu đang khóc nức nở trong phòng. Phải chăng sức chịu đựng đã đến giới hạn? Hay anh quá vô tư chạm vào vết thương nào của thằng bé? Lần đầu làm gà trống nuôi con, chỉ có thể nói là Eli vụng đủ đường, làm sai cũng chẳng biết làm sao để sửa.

-      Cục cưng à, ba vào nhé? Có chuyện gì chúng ta có thể cùng nói, được không?

Thật may rằng cửa không khóa. Eli dễ dàng đi vào phòng, bắt gặp một cục nhỏ đang nằm trên giường, dẫu đã trùm một lớp chăn dày mà vẫn có thể thấy được đôi vai nhỏ đang run lên bần bật. Đi chữa trị cho bệnh nhân còn không căng thẳng bằng việc xem đứa con nuôi của mình xảy ra vấn đề gì. Dẫu sao bệnh nhân còn có thuốc, còn sự bất ổn của tuổi dậy thì phải xử lí ra sao lại là một câu hỏi không bác sĩ nào có thể xử lí.

Cậu con nuôi từ khi anh bước vào đã cố gắng đóng vai một cái xác, ngoài đôi vai run đang cố nén tiếng khóc thì tuyệt nhiên không còn phát ra âm thanh hay bất kì cử động nào. Phải chăng là giận anh sao? Nhưng lí do nào chứ? Vị bác sĩ lần đầu gặp trường hợp vậy, không phải sốt vậy thì là làm sao?

-      Aesop à, có thể nói cho ba…

Cái tật xấu của Eli, vừa nói vừa sờ sờ mó mó người ta, không biết sờ trúng chỗ nào lại khiến Aesop rên lên một tiếng. Không phải tiếng rên đau, mà là… kích thích !??? Chàng bác sĩ lúc này trở nên ngu người hẳn. Chỗ chăn anh vừa sờ vào hình như hơi nhô lên, còn có vẻ ướt. Cái tay đánh bạo lại sờ một lần nữa, lần này thực sự làm cậu con nuôi anh rên thật.

-      Hức…. hức…. đừng sờ nữa… Tất.. tất cả là tại Eli… hức…

Người đàn ông ba mươi tuổi đầu còn chưa nắm tay con gái như Clark đây bỗng dưng bị đội cho cái nồi to đùng, không thể nào oan hơn được nữa. Song nếu đã bị làm người xấu vậy sẽ làm người xấu đến cùng, dù sao thì thằng con anh có lẽ cũng chẳng biết xử lí vấn đề này ra sao nên mới sáng ra đã khóc lóc dọa bố nuôi một phen hết hồn.

Con cáo già đến tận lúc này mới giở thói, chẳng còn kiêng kị gì nữa mà lật người cậu con lại, chăn gối hay quần áo đều bị lột sạch để lộ ra da thịt trắng nõn mềm mại. Cái gì nuôi rồi cũng để thịt thôi. Giá mà Aesop ngoan hơn một chút, nhờ giúp đỡ, có lẽ anh sẽ có tâm giúp thật. Nhưng nếu đã thích đổ lỗi, vậy thì Eli sẽ cho cậu thấy người xấu hành động như thế nào.

-      Nói xem ba đã làm gì sai nào, Aesop?

Bế cậu con nuôi bị lột sạch đồ ngồi lên đùi, gã bác sĩ xấu tính vừa hỏi vừa mân mê ngón tay lên bờ ngực đang căng thẳng phập phồng. Dáng vóc của người đàn ông trưởng thành lớn hơn hẳn cậu trai mới lớn, hoàn toàn nằm gọn trong lòng chẳng thể tránh né đôi tay đang sờ loạn. Ngón tay mân mê lên đầu ngực đỏ hồng, nghịch ngợm nhũ hoa nhạy cảm, cố tình tạo ra kích thích nhưng lại không hề cho Aesop thỏa mãn, cũng không cho phép cậu có chút nào tránh né.

-      Aesop à, con không nói… chỗ này sẽ rất ngứa ngáy mà ba không thể giúp đâu.

Người đàn ông gần ba mươi tuổi, tuy không vợ không bạn gái, nhưng nếu nói không có khả năng trên giường lại quá là hiểu lầm. Một trong số những bí mật lớn nhất của Eli chính là khả năng trên giường quá mức biến thái. Đứa con nuôi đang bối rối run rẩy là thế, gã lại dùng lưỡi vừa liếm vừa gặm cổ như muốn đánh dấu, đôi tay linh hoạt vuốt ve phân thân bé nhỏ với lực vừa đủ, không quá nhanh cũng chẳng quá chậm, tuy không đau nhưng lại chẳng thể nào lên đỉnh được với tốc độ này. Thường nhật, người bác sĩ này quá hoàn hảo, chẳng ai có thể nghĩ ra đây lại là kẻ biến thái ẩn sâu bên trong. Đối với Eli, gặp Aesop chính là định mệnh. Anh đã phải lòng đứa trẻ ấy từ cái nhìn đầu tiên. Mái tóc dài mềm mại che đi đôi mắt xám trong veo, gương mặt thờ ơ mà anh biết, chỉ có bản thân mình mới có thể phá vỡ được sự lạnh nhạt xa cách ấy, bằng cách đem cậu lên giường.

-      E… Eli… tối qua…

“Chát!”

Lần đầu tiên trong suốt một năm, Aesop bị cha nuôi tét mông mạnh đến vậy. Trên bờ mông trắng tròn nhanh chóng hiện lên dấu tay đỏ lựng. Đôi tay đang vuốt ve bỗng ngừng nhịp, chuyển đến sờ mó hậu huyệt còn đang khép chặt.

-      Gọi ba đi, Aesop. Con không ngoan, ba không chữa nữa đâu.

Mặc kệ sự xấu hổ của đứa con nuôi, gã bác sĩ bế cậu ra trước gương, ép hai chân nhỏ dang rộng ra để lộ hâu huyệt phía dưới đang mấp máy cùng ngón tay thon dài đang nhấn nhá bên ngoài, chờ cơ hội thích hợp để xâm lấn.

-      Con mơ thấy…Ba…. Ba tối qua…. Vào phòng con… ưm…. cũng…cũng làm thế này… hức… ngón tay đi vào trong… nên… nên nó… như vậy…

Theo cùng với lời kể, Eli đổ dịch bôi trơn ra tay, chậm rãi đưa ngón tay vào trong để không làm đứa nhóc bối rối sợ. Có lẽ cậu đã vô tình thấy anh đang xem phim cấm nên mới có giấc mơ như vậy đây mà, ít nhất thì đứa trẻ hư vẫn còn thành thật lắm.

-      Cục cưng ngoan, nhìn gương nào, ba sẽ không làm con đau, hãy thả lỏng ra nhé? Bệnh khi chữa lúc nào cũng sẽ đau một chút mà.

Một ngón tay đã có sẵn dịch bôi trơn, dễ dàng đi vào bên trong hoàn toàn không có trở ngại. Aesop ít ra về khoản chữa bệnh này vẫn còn tin tưởng anh lắm, đủ ngốc để thành cừu non dâng lên miệng sói mà không hay, thậm chí còn hoàn toàn thả lỏng. Lịch sử tình trường của chàng bác sĩ rất khó nói, nhưng kiến thức y khoa của anh cùng thừa để tìm ra điểm nhạy cảm của cậu nhóc mười lăm, cẩn thận và nhẹ nhàng xoa lên, kết hợp với việc vuốt ve cậu em phía trước, đủ để đứa con nuôi sướng đến nhũn cả ra trong lòng, ngoài rên và thở thì hoàn toàn chẳng còn biết gì nữa.

Cảm giác Carl đã bình tĩnh hơn, ngón tay thứ hai mới chậm rãi tiến vào. Lúc này có lẽ đã gần như sướng đến dại đi, cơ thể dẫu có thấy đau cũng là quá nhỏ, chẳng hề có chút phản ứng nào đáp lại. Coi đó như sự chấp nhận ngầm, Eli tiếp tục đưa ngón thứ ba vào. Khoái cảm gần như đánh lừa đi tâm trí, đau và sướng, rồi lại đau, tất cả chồng chất lên nhau, ngay cả khó chịu rồi cũng bỗng trở thành khoái cảm. Đôi mắt xám lờ đờ nhìn trước gương, ngay cả việc thấy dương vật lớn nổi đầy gân như con quái vật lăm le hậu huyệt nhỏ cũng chẳng còn khả năng chống cự được nữa.

-      Ba… ba nuôi… đừng… ưm….

Tiếng thở dốc kìm nén cùng với cách gọi thật sự khiến não Eli dẫu có bình tĩnh thế nào cũng nổ tung vì kích thích. Bao nhiêu cố gắng để làm nhẹ nhàng bay sạch, gần như dùng hết sức lực, cự vật lớn đâm thẳng vào, xé mở hậu huyệt nhỏ. Có thể nghe rõ Aesop rít lên một tiếng, cố kìm lại cơn đau, đôi tay nhỏ đang bám hờ vào tay Eli cào lên một đường vừa mạnh vừa sâu, ngay cả tiếng thở cũng trở nên vừa loạn vừa dồn dập. Chiếc gương soi lại rõ ràng từng chút, chàng bác sĩ thấy bản thân trong gương, phân thân to khỏe kia không biết kìm lực, đâm một lần vào hết bên trong khiến cho nơi nhỏ chật chội vốn là lần đầu làm không thể quen ngay mà chảy máu. Thành bụng mỏng bị nhồi cũng sưng to một mảng, sờ lên thậm chí có thể cảm thấy bản thân ở bên trong mà người bị đâm đã đau ngất đi mất.

Tưởng chừng như ngất đi có thể đỡ hơn chừng nào cảm giác nhưng thực tế thành dâng mình cho sói. Chàng bác sĩ vốn luôn theo hình tượng một người cha mẫu mực, chẳng cho cậu con nuôi biết tí nào về cách người lớn hành sự khiến cho trong phòng gần như chẳng hề có chút đồ nào để có thể giúp. Nhân lúc cơ thể bé nhỏ này đang ngất đi thả lỏng hơn, Eli bế cậu về phòng mình, đặt cơ thể đã mềm nhũn nằm xuống giường. Tay chân quá vướng víu rất nhanh bị trói chặt lại, hai đùi buộc cao, hoàn toàn mở rộng tạo ra một cảnh mĩ lệ vô cùng. Phân thân nhỏ bị kích thích đã nhiễu ra dịch đục, nếu bắn sớm sẽ chẳng còn trò gì để chơi nữa, đành phải để đứa con yêu quý của anh chịu khổ thêm một chút.

-      Bé con à, dậy nào, ba không thể chữa giúp nếu con cứ ngủ mãi.

Mái tóc nâu dày cọ lên gò má mềm, đặt lên đôi môi nụ hôn dịu dàng như đánh thức công chúa ngủ trong rừng vậy. Đôi mắt xám mơ màng mở ra, dường như còn chẳng chú ý được bản thân mình đang trong tư thế gì, rên nhẹ vài tiếng ngái ngủ nơi cổ họng. Sự đáng yêu này thật sự khiến thú tính bên trong kẻ kia khó mà kìm nén được. Eli cắm nhẹ ống tiết niệu lên lỗ tiểu nhỏ, vừa nhấn nhá vừa ép đứa con nuôi mới tỉnh dậy nhìn thật kĩ cơ thể mới lớn đã bị cha đùa bỡn.

-      Eli… đau… đừng nhấn…Eli…

“Chát! Chát!”

Cứ mỗi lần gọi sai như vậy, cặp mông nhỏ lại bị đánh đến đỏ lừ, hằn rõ cả năm đầu ngón tay lên khiến Aesop gần như ngượng chín mặt. Tay chân đều bị trói chặt chẳng thể nhúc nhích lấy một li, hậu huyệt khi bị tét còn giật lên đầy mời gọi, trông có vẻ như là đã sẵn sàng rồi. Dẫu sao kiến thức y khoa của Eli cũng không phải không có chỗ dùng, que nhỏ đi vào ban đầu mang cảm giác đau, càng vào sâu lại càng mang theo kích thích kì lạ. Tên biến thái cũng rất biết nhìn sắc mặt đứa con nuôi, cẩn thận phục vụ làm sao để cậu sướng nhất. Gương mặt non nớt bình thường lúc nào cũng lạnh tanh giờ vì khoái cảm mà tình dục mang lại đã sớm chuyển sang sắc đỏ hồng, đôi môi mỏng cố kìm lại những tiếng rên chỉ khiến Eli càng thấy thêm phần kích thích, tựa như được nếm trải trái ngọt mọng nước mà bản thân đã chờ rất lâu.

-      Aesop à…. Aesop ngoan của ba… Để ba vào nhé?

Hai chân đã mở rộng chờ sẵn, lỗ hậu nãy giờ cũng thả lỏng dần, cự vật cứng đến phát đau phải chờ bên ngoài đã đủ bức bối. Chẳng còn chờ được nữa, lần này Eli bắt cậu con trai phải tỉnh táo nhìn bản thân mình bị cướp đi lần đầu như thế. Cặp mắt xám nhìn chăm chăm xuống phía dưới của bản thân, vẫn như mọi khi, chẳng khóc cũng chẳng run rẩy, chỉ là trong ánh mắt hiện lên chút lo lắng khi thứ to lớn kia đang chầm chậm tiến vào. Cảm giác ấm nóng truyền đến từ hạ thân khiến Aesop run rẩy, nhưng những cái hôn, những lời an ủi, nhẹ nhàng vỗ lưng lại khiến trái tim nhỏ cảm thấy an tâm lạ kì.

Cha nuôi chưa bao giờ hỏi, cũng không có ai biết được rằng đứa trẻ ấy từng bị lạm dụng tình dục. Carl biết rõ nơi ấy của mình có thể bị người khác đưa vào, cũng biết rõ họ thích nhìn cậu chảy máu và khóc lóc khi cố vật lộn làm quen với cự vật lớn. Đứa trẻ ấy chưa bao giờ, cũng không thể hiểu được hành động đó có ý gì, có lẽ là những kẻ đó chỉ thích làm đau người khác mà thôi, giống như những kẻ tàn ác trên truyện. Nhưng đó không phải Eli. Eli khác. Eli đối xử với cậu rất tốt, thậm chí còn cảm thấy thoải mái trong việc này. Là cảm giác thoải mái giữa những cơn đau, mới thật lạ lẫm làm sao, cậu không còn quá khó chịu như khi những kẻ khác làm việc đó.

-      Aesop à, con ổn chứ? Có thấy sướng không?

Đôi mắt xanh lam dịu hiền, dường như chất chứa một tình yêu thương vô bờ bến, chẳng rõ thứ tình cảm đó đã có từ lúc nào. Đứa nhóc vẫn còn quá nhỏ để hiểu được tâm tư trong đôi mắt đấy, bản năng chỉ có thể mách bảo rằng bản thân có thể tin tưởng người này. Bởi vậy cậu rướn người, đặt lên đôi môi kia một nụ hôn phớt mang đủ tình cảm rối ren chồng chất.

-      Nữa đi ba, con còn muốn.

Phàm là đàn ông, đều có trong mình một phần thú tính. Bình thường còn dễ kìm xuống nay người trong lòng lại đang lõa thể nằm trên giường, phía dưới còn đang ngậm của bản thân, miệng lại rên ra những lời dụ ngọt, lúc này mà còn nhịn xuống được hẳn Eli đi làm tiên chứ không còn làm bác sĩ nữa. Đặt cả hai chân lên vai, ôm Aesop vào trong lòng, phía dưới hông thúc mạnh từng nhịp, mạnh mẽ nghiền ép vào bên trong hậu huyệt chặt chẽ. Suốt một năm nay, nếu không phải cậu con nuôi thì anh chẳng thể có hứng với bất kì một ai, suốt một năm dài kìm nén gần như phát điên, phải tự nhủ bản thân sẽ chờ Carl trưởng thành trong giây phút này đều chẳng còn chút nào ý nghĩa. Hậu huyệt cứ mỗi lần muốn rút ra lại mút càng chặt hơn, như luyến tiếc không muốn rời. Đôi mắt xám trong mờ mịt trong khoái cảm chỉ còn nhìn vào anh, chỉ còn biết đến anh. Cả cơ thể lúc này chẳng còn nghe theo chủ nhân của nó, hoàn toàn phụ thuộc vào khoái cảm mà vị bác sĩ mang tới, hết sức hợp tác mà tiết ra dịch thể bôi trơn cho việc giao hợp.
Aesop đã bắt đầu chìm sâu vào mê man, chẳng hiểu học từ đâu được trò cắn rồi liếm cổ khiến cho người cha nuôi càng thêm kích thích. Giọng của đứa trẻ chưa trưởng thành còn mang sự trung tính, khi thêm vào chút sắc dục lại càng thêm chút kìm nén ngọt ngào, không ngừng ở bên tai khi gọi ba, khi lại gọi tên, thậm chí dám lôi cả họ ra gọi. Mà cứ mỗi lần gọi sai như vậy, hai cánh mông lại thêm những dấu tay đỏ lừ, ấy vậy mà vẫn cứ cố tình chọc tức. Phía dưới đã bắt đầu ướt đẫm dịch thể, cự vật đâm rút ngày một kịch liệt hơn, thành bụng mềm lộ rõ những nơi bị dương vật đi qua tàn phá. Một tay Eli đỡ lưng, tay còn lại xoay vần ống chặn tiểu, kích thích từ cả phía trước và phía sau đủ để khiến đứa con nuôi lần đầu mộng tinh đã được trải nghiệm cảm giác điên lên vì sung sướng. Rồi đợi đến lúc cao trào nhất, que chặn tiểu được rút mạnh ra cho phân thân phóng thích, phía trong tinh tịch nóng tràn vào, lấp đầy cái bụng nhỏ khiến cho đứa con nuôi như bị làm đến mang thai.

Eli cười khẩy, tự trách mình có suy nghĩ bệnh hoạn biến thái, song việc làm cái bụng này to lên bởi dịch thể của bản thân đã nhịn trong suốt một năm, thật sự là điều đáng thử.

-      Aesop này…

Trải qua cơn tình ái mê man, lúc này chàng bác sĩ mới kịp để ý đến “bệnh nhân” của mình của lịm đi từ lúc nào. Chỉ có thể đành ngậm ngùi để khi khác giải quyết. Hai người vẫn còn thời gian rất dài để cùng nhau học “giáo dục giới tình” cho cậu trai vẫn còn nhiều bỡ ngỡ này.
 
 
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net