-not between-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình đã nghĩ rất nhiều, viết rồi lại xóa rồi lại viết, cuối cùng mình nhận ra: À, vấn đề ở mình lớn lắm rồi.

Sau rất nhiều chuyện, mình chưa bình tâm được. Thật sự đã rất khó khăn để mình viết tiếp drabble này nhưng mình vẫn muốn viết nó cho những người quan tâm tới mình.

Cái drabble này không có một kết thúc đúng nghĩa đâu, nó lấp lửng để bạn hướng nó theo ý mình. 

Dù đã trốn chạy, dù mình đã vấp ngã, dù mình chỉ là writer chứ không phải author, cảm ơn vì đã ở cạnh mình, vì đã quan tâm mình, vì tất cả.

Hôm nay Thượng Hải mưa nặng hạt, chà cuối năm rồi mà... Hi vọng thiên đường ấm áp cho người mình yêu, hi vọng dù ở đâu thì cạnh các cậu vẫn có cầu vồng.

31.12.17

Dre.

___


Trên thế gian này, đáng sợ nhất không phải là yêu đơn phương, không phải là chia tay, cũng không phải dứt tình dứt nghĩa. Đáng sợ nhất là "trên mức tình bạn", và mãi mãi chỉ là trên mức tình bạn mà thôi.-Điều tuyệt vời nhất của chúng ta.


Năm mười tám, Phác Trì Huấn có một cái đuôi nhỏ.

Cái đuôi nhỏ này kiên trì bám theo, kiên trì yêu thích anh. Trì Huấn thấy không phiền, ngược lại có chút "thụ sủng sinh kiêu", kiêu tới mức quay đầu lại đã chẳng còn thấy cái đuôi nhỏ đâu.

Cái đuôi nhỏ của Trì Huấn tên Đại Huy.

Đại Huy bé hơn Trì Huấn hai tuổi, năm em mười sáu thật sự đã rất thích anh. Thích đến mức chỉ cần anh quay lại liền thấy em ở phía sau, thích đến mức vứt bỏ mặt mũi kiên trì làm cái đuôi của anh.

Nhưng cái đuôi cũng có giới hạn của mình, em thích Trì Huấn thật nhiều nhưng giới hạn của em cũng chẳng mất đi. Cho nên khi Trì Huấn quay lại một lần nữa, em không còn ở đấy.


"Trì Huấn, em thật thích Trì Huấn lắm."

Lúc đó Trì Huấn gác đầu trên đùi Trấn Anh, tùy ý ừ với em một tiếng. Chẳng có để ý, mắt em buồn làm sao.

"Đại Huy, anh cũng rất thích em."

Nhưng mà lúc Trì Huấn nói ra lời này, em đã chẳng còn đủ kiên nhẫn.


"Cuối cùng thì em với Trì Huấn không phải yêu thích kiểu kia, cái yêu thích này chỉ là trên mức tình bạn một tẹo thôi. Vì cái trên mức tình bạn này giày xéo nhau mãi cũng mệt, em với Trì Huấn nên nghĩ kĩ lại một chút."


Em để lại một mẩu giấy nhỏ trên đầu giường rồi lặng lẽ bước ra khỏi cái vòng luẩn quẩn của cả hai khi mà Trì Huấn còn đang say giấc nồng, em đi để lại một mình anh trong cái vòng tròn ấy. Em đi chẳng hỏi ý anh một lần.

Không phải không hỏi, em hỏi Trì Huấn nhiều lần rồi nhưng anh có để ý đâu?

Anh hôm đó ngồi thật lâu trên giường, lâu đến mức công ty gọi bảo anh mau về. Trì Huấn nghĩ, có khi như thế lại tốt cho cả hai.



Năm hai mươi tám, Trì Huấn hỏi Vũ Trấn, em có hạnh phúc không. Kết quả lại bị vặt vẹo lại, có hạnh phúc không chỉ có hai người mới biết.

Nghĩ thật lâu, Trì Huấn của năm hai mươi tám vẫn là Phác Trì Huấn nhưng mà anh cảm thấy mình khác xưa rồi, cứ đụng tới em là đầu óc trì trì độn độn. Nghĩ mãi chẳng có lấy câu trả lời.

Thở dài, nghĩ không ra thì phải hỏi.

"Đại Huy em có hạnh phúc không?"

Đại Huy không trả lời anh, em hỏi lại.

"Thế Trì Huấn nghĩ kĩ chưa?"

Trì Huấn im lặng, rốt cục là nghĩ kĩ chưa? 

Có nghĩ qua, nghĩ liên tiếp mười  năm, nhưng nghĩ kĩ chưa thì Trì Huấn không chắc.


"Em không hạnh phúc."

Câu trả lời này, thêm một cái xuân hạ thu đông nữa Đại Huy mới cho Trì Huấn. Em biết để anh tự mình nghĩ thì có khi đến lúc em tiến vào lễ đường anh cũng nghĩ không ra.

"Nhưng bỏ đi, tất cả đều muộn rồi. Chúng ta, cuối cùng vẫn là between love and friendship."

Em cười nhẹ, gò má nhô cao hây hây hồng. Em hai mươi bảy, vốn đã không còn đủ kiên nhẫn, vốn đã tổn thương đủ nhiều.

Trì Huấn lắc đầu.

"Tiếng Anh của anh không tốt cho nên sẽ không hiểu em nói gì. Anh cũng không muốn hiểu. Đại Huy anh cũng không hạnh phúc, hai lần không sẽ bằng một lần có, chúng ta quay lại đi."

Em phì cười.

Hai lần phủ định bằng một lần khẳng định, anh nhớ sao? Chuyện cũ sao mà đẹp đẽ mà tha thiết thế nhỉ?

"Là giữa tình yêu và tình bạn. Trên tình bạn nhưng không phải tình yêu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net