Anh ghét nhưng em thích là được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Trái cây này ngon quá. Không biết ai lựa mà khéo dữ."

Yangyang cảm thán khi bỏ vào miệng một miếng đào, quả đào rất tươi, ít chua, lại còn rất ngọt nữa, quả là người mua biết chọn mà. Chợt cậu thấy Ten đi ngang qua, mời anh ăn một miếng.

"À anh không ăn được trái cây."

"Sao anh kén ăn thế?"

Cậu cũng không quan tâm mà ăn tiếp mấy miếng đào ngon lành. Lần sau phải biết được cao danh quý tánh của người mua mấy quả này để cảm ơn mới được, sẵn tiện nhờ mua thêm.

Lại là một đêm đi tập về muộn, Yangyang vừa về đến nơi thì nhanh thẳng ra sopha nằm mặc sự đời. Không khí đêm khuya đang yên tĩnh bỗng bị mấy tiếng động ngoài bếp phá vỡ. Yangyang lười biếng ngồi dậy vào bếp xong xét tình hình. Là Ten, anh đang thong thả sắp trái cây vào tủ lạnh, kì lạ không phải anh không ưu chúng sao?

"Anh làm gì thế?"

Yangyang vẫn giả nai đi vào bếp như chưa biết gì.

"Xếp trái cây."

"Không phải anh ghét chúng sao?"

"Anh ghét nhưng em thích là được."

Yangyang nghe thế liền khựng lại, hoá ra trước giờ trái cây cậu ăn là do anh mua sao? Anh dù ghét cay ghét đắng trái cây nhưng vẫn vì cậu mà mua chúng. Yangyang cảm kích vô cùng.

"Để em sắp tiếp cho."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net