9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo OOC cực mạnh.
________________

Cao Khanh Trần không phải là người mạnh mẽ. Anh biết rõ điều đó. Dù rằng sau khi bố mẹ li hôn đã tự hứa với bản thân rằng mình sẽ cố gắng gồng gánh gia đình này thì cũng chẳng làm nổi. Lúc mọi thứ dần dần khá khẩm hơn, Cao Khanh Trần xin mẹ sang Trung Quốc du học. Đối với sinh viên nước ngoài thì khởi đầu ở đất nước tỉ dân này tương đối khó khăn. Cao Khanh Trần không nằm ngoài số đó. Anh phải vật lộn với tiếng Trung, miếng cơm manh áo hay những mối quan hệ xung quanh. Số tiền được gửi về cho mẹ cùng chị gái còn nhiều hơn tiền sinh hoạt và học phí của anh. Ở trong tình cảnh như vậy khiến Cao Khanh Trần có muốn ngừng nghĩ đến cách thoát nghèo cũng chẳng được. Anh quyết định đầu tư vào 'dự án' mà một người bạn chắc chắn rằng nó sẽ sinh lời. Để rồi cho đến khi người kia cắt đứt liên lạc mới nhận ra mình đã bị lừa. Tất nhiên Cao Khanh Trần không thể gọi điện xin tiền mẹ và khiến bà lo lắng. Nhưng tài khoản của anh đã cạn kiệt. Nếu không quyết định làm gì đó để thay đổi số mệnh, anh sẽ bị nghiền nát. Cao Khanh Trần bắt đầu có ý nghĩ bán thân. Anh làm việc trong các hộp đêm. Lúc đầu chỉ đơn giản là bưng bê rượu hoặc xử lý khách hàng say xỉn. Cứ thế từ từ, anh dùng vẻ ngoài ngọt ngào để kiếm những mối ngon từ đó. Cái nghề này giúp Cao Khanh Trần có cuộc sống dễ thở hơn dù rằng thân thể anh đã trở nên dơ bẩn. Ngay cả vậy thì anh chẳng còn đủ tư cách để cảm thấy xấu hổ nữa rồi. Và trời lại không cho ai cơ hội được hạnh phúc quá lâu. Biến cố ập đến khi đường dây mại dâm bị cảnh sát triệt phá. Thất nghiệp, cuộc sống của Cao Khanh Trần lại lao đao như nó đã từng. Doãn Hạo Vũ cũng xuất hiện vào đúng lúc đó.

  Cậu học dưới anh một khoá. Đẹp trai, mặc đồ hiệu, tính tình phóng khoáng, ví tiền dày cộp. Ai cũng đều yêu mến Doãn Hạo Vũ. Tất nhiên có cả ganh ghét nữa dù rằng chẳng đáng kể. Cao Khanh Trần quen cậu qua dịp bọn họ cùng thuộc ban tổ chức của một lễ hội trường. Anh được cho phép hoà nhập với các cuộc vui do Doãn Hạo Vũ tổ chức tại căn biệt thự xa hoa. Có thể nói việc ăn chơi là nguyên nhân lớn nhất khiến tài khoản dồi dào của Cao Khanh Trần trở nên cạn kiệt. Anh rút khỏi các bữa tiệc ấy một cách lặng lẽ. Khi được Doãn Hạo Vũ hỏi lí do tại sao, Cao Khanh Trần đành phải nói thật rằng anh đã chẳng còn tiền nữa. Doãn Hạo Vũ chỉ cười thật tươi.

  - Em sẽ giúp anh.

  Cao Khanh Trần chẳng ngờ rằng thứ cậu làm là đưa anh đến một địa ngục thậm chí còn tăm tối và kinh khủng hơn.

  Anh không hẳn là yêu thích múa truyền thống Trung Quốc. Đúng hơn là không có đủ thời gian và công sức để quan tâm đến nó. Nhưng Cao Khanh Trần rất hâm mộ một vũ công tên Lưu Vũ. Anh đã làm việc không ngừng trong suốt ba tháng chỉ để tích góp đủ tiền cho buổi biểu diễn trực tiếp của Lưu Vũ. Nhiều người ở ngôi trường này không biết tới tiếng tăm đó, đây là việc Cao Khanh Trần có thể hiểu được. Anh cũng chỉ quan tâm đến Lưu Vũ sau một lần được giúp đỡ.

  - Vậy thì anh hãy đến buổi biểu diễn của tôi như một lời cảm ơn nhé!

  Cao Khanh Trần đã giữ lời hứa. Anh còn chuẩn bị một bó hoa nhài rất đẹp nhưng chẳng đủ dũng khí để trao tận tay. Lưu Vũ cũng giống như loài hoa nhài trong mắt Cao Khanh Trần. Rất đẹp, rất ngọt ngào, thuần khiết và quyến rũ. Anh luôn âm thầm theo dõi và ủng hộ Lưu Vũ. Nhưng người xuống mồ trước ấy thế lại là Cao Khanh Trần. "Không biết mẹ sẽ nghĩ gì khi nghe tin con trai mình bị cảnh sát bắn vì vận chuyển ma tuý nữa."

Cao Khanh Trần có mối lương duyên kì lạ với những người tên Vũ. Nếu nụ cười của Lưu Vũ kéo anh lên từ vực sâu thăm thẳm thì Doãn Hạo Vũ lại đạp anh xuống nơi ấy một lần nữa. Chỉ có điều thằng bé ấy hơi quá chân. Thật bực bội là anh chẳng đủ quyền để cảm thấy căm hận Doãn Hạo Vũ. Lựa chọn nhúng chàm là do Cao Khanh Trần tự quyết. Kể cả tiền bạc hay Lưu Vũ, anh đều giống như Icarus. Vọng tưởng tới gần mặt trời để rồi bị thiêu đốt bởi chính ánh sáng ấy. Học hành không còn là ưu tiên hàng đầu của Cao Khanh Trần nữa. Anh dần trở nên kiệt quệ. Doãn Hạo Vũ nhận ra sớm hơn bất cứ ai và cảm thấy thích thú. Vào mỗi lần họ gặp nhau trong vài cuộc giao dịch, ánh mắt giễu cợt in đậm phát ra từ cậu khiến anh sợ hãi. Cao Khanh Trần hoàn toàn nằm trong tầm ngắm của Doãn Hạo Vũ. Đáng sợ là vẫn còn vô vàn con mồi như vậy tồn tại. Giống như một loại tiêu khiển, Doãn Hạo Vũ dùng bộ não và vẻ ngoài ấy để đánh lừa cả nhân loại. Cậu nhìn thấu sự tuyệt vọng của những người mình đã từng gặp qua. Cho họ thấy mùi ngon ngọt rồi dụ họ sa chân vào cạm bẫy. Anh rất tò mò vì sao Doãn Hạo Vũ lại chết. Nhưng tất nhiên Cao Khanh Trần chẳng dám hỏi. Trước mặt Lưu Vũ, cậu là một bản thể rất khác. Giống như chú thỏ nhỏ ngây thơ và biết nghe lời. Chúng khiến Cao Khanh Trần tự hỏi rằng toàn bộ kí ức của anh có phải chỉ là tưởng tượng không. Nói hơi quá thì mỗi khi chứng kiến cảnh Doãn Hạo Vũ làm nũng với Lưu Vũ, Cao Khanh Trần muốn ói mửa tại chỗ. Mà anh cũng chẳng làm gì khác được. Vỏ bọc của cậu quá đỗi kín kẽ. Người duy nhất cũng mang cảm giác không ổn giống Cao Khanh Trần là Lưu Chương.

  - Thằng nhóc đó cứ bám rịt lấy Lưu Vũ. Tao ngứa mắt.

Đột nhiên Cao Khanh Trần thèm bữa lẩu vịt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net