2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Sai rồi sai rồi, là phá đám hắn và Lãnh Tử Yên, không phải tác hợp!]

052 kích động gào lên làm Lưu Vũ chỉ cảm thấy đầu ong ong đau nhức.

'Đừng ồn nữa!' Lưu Vũ gầm thét trong lòng.

[Hức~Cậu lớn tiếng như vậy làm gì?]

Lưu Vũ nắm chặt tay, tự nhủ bản thân đừng nóng giận, nóng giận sẽ sinh bệnh hại thân.

"Cậu tác hợp tôi và Tử Yên? Cậu thì tính là cái thá gì?" Chỉ thấy trong mắt Uno - bá đạo tổng tài - Santa là ba phần lãnh đạm, ba phần cười chê, bốn phần hờ hững. Hắn rõ ràng đang ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn Lưu Vũ, thế nhưng lại giống như đang cúi đầu xem một con kiến.

"Vậy anh được tính là cái thá gì sao?"

"Tôi đương nhiên là... a?"

Lưu Vũ vốn không thích dùng thuật ngữ mắng người cổ truyền kia nhưng trường hợp này không dùng cũng phí.

Hai người nhìn nhau, trên mặt Lưu Vũ còn nở một nụ cười hiền hòa.

"Thế anh là cái thá gì vậy?"

Chỉ là dù tươi cười nhưng lời nói ra lại hơi mang gai nhọn, có lẽ là để báo mối thù bị đá vào mông.

"Cậu là trẻ trâu sao?" Tổng tài bá đạo có chút cạn lời.

Tại sao chỉ sau một cú đạp mà Lưu Vũ dường như đã thay đổi rồi? Đồ lẳng lơ ban nãy định dụ dỗ hắn trong chăn đã đi đâu?

Lưu Vũ không trả lời, mở miệng liền khịa kháy người khác chính là hành vi của trẻ trâu.

"Tôi đi đây, Uno Santa tiên sinh hãy nghỉ ngơi thật tốt." Lưu Vũ không có tâm tình đấu khẩu với hàng giả mang tên đồng đội của mình, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Cút mau!"

... Có một cậu "Đmm!" anh không biết có nên chửi hay không...

Thôi vậy, nhẫn nhịn... bỏ đi bỏ đi.

"Làm người phải biết giữ phép lịch sự." Lưu Vũ nói.

Uno Santa từ trên giường đứng dậy. Đồ lẳng lơ này thế mà lại yêu cầu hắn phải giữ lịch sự sao?

"Sao anh lại đứng dậy, không phải muốn đánh người chứ?"

Trong mắt Lưu Vũ hiện lên chút kinh hoảng, tên hàng giả này thực sự muốn đánh người sao? Anh quyết định chỉ cần hắn động thủ thì sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát, đây chính là xã hội pháp trị!

"Tôi là một công dân tốt phong độ ngút ngàn, hội tụ đủ ngũ trọng tứ mĩ, sẽ không đánh người." Tổng tài bá đạo nói.

"... Lúc nãy anh đã đá vào mông tôi." Lưu Vũ cằn nhằn.

Làm gì có công dân tốt ngũ trọng tứ mĩ nào mà động một chút lại nói mấy câu như "Trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản thôi!" hay "Nếu không chữa khỏi cho Tiểu Tử Yên, tôi sẽ bắt cả bệnh viện này chôn cùng cô ấy." cơ chứ!

"Đó là mát xa mông."

"... Ngài cũng thật thú vị."

Uno Santa trầm mặc.

Thật là kỳ quái, sao bây giờ hắn lại thành kẻ đuối lý rồi? Rõ ràng nguyên nhân sự việc là do đồ lẳng lơ này bò giường hắn trước có được hay không?

"Để tỏ rõ ngũ trọng tứ mĩ của mình, tôi quyết định tiễn cậu ra ngoài." Uno Santa nói rồi túm cổ tay Lưu Vũ kéo ra cửa, hắn phải tự ném tên này đi!

Cánh cửa mở ra, chỉ thấy một cô gái yếu đuối với đôi mắt xanh băng, tóc tím, môi đỏ răng trắng, trong mắt chứa đựng sao trời biển rộng đang đứng ở đó.

"Tử Yên?" Tổng tài bá đạo kinh ngạc thốt lên, buông bàn tay đang nắm cổ tay Lưu Vũ ra.

Lưu Vũ xoa xoa cổ tay, sức lực của tên này thật lớn, cổ tay mới bị nắm một chút mà đã đỏ lên rồi.

Đợi đã, Tử Yên?

Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn.

Con ngươi màu tím xanh như trong mô tả sao lại biến thành màu xanh băng vậy?

À, anh nhớ ra rồi, chỉ cần nữ chính đau lòng thì đôi mắt sẽ có màu xanh băng.

Lưu Vũ cảm thấy thiết lập này còn có chút kém cỏi, lẽ ra nên cho thêm mái tóc bảy màu, miệng thở ra hương thơm hoặc hoa tươi gì đó, như vậy mới là lợi hại nhất!

Tính cách nữ chính cũng không nên chỉ đơn giản là đóa tiểu bạch hoa, lẽ ra phải là cái gì mà sát thủ số một thế giới hoặc thiên kim tiểu thư của công ty đứng thứ nhất toàn cầu, từ nhỏ đã có thể làm được mọi thứ, một lời không hợp liền cùng người khác đánh nhau.

Chết mất thôi, anh không thể nhịn cười nữa.

"Santa, em rất buồn, rất đau khổ, tại sao, tại sao những người trên mạng đó lại mắng em? Em chẳng qua chỉ từ chối lời tỏ tình của tam kim ảnh đế Châu Kha Vũ, anh biết mà, em lại không thích cậu ấy!" Lãnh Tử Yên nói rồi nhào vào lòng Uno Santa.

Lúc này trên mặt Uno Santa vẫn còn lưu lại chút ửng hồng không được tự nhiên.

Lưu Vũ nhận ra, cảnh tượng này gọi là tiểu nha đầu non nớt của bá đạo tổng tài đơn thuần trong tình yêu.

"Tử Yên, đừng đau khổ, đừng buồn, những người mắng em chẳng qua không biết em thực ra cậu là một cô gái nhỏ đơn thuần, tốt bụng, dễ thương và ngoan ngoãn. Họ ghen tị vì em được Châu Kha Vũ ưu ái, đây chỉ là cơn thịnh nộ đến từ sự kém cỏi của họ mà thôi!"

"Ôi! Em biết mà, trên đời này chỉ có Santa hiểu em nhất. Anh thật tinh tế hiểu lòng người, chỉ muốn làm bạn tốt với em mà không phải giống bọn họ muốn có được trái tim em!"

"Không, Tử Yên! Thực ra anh cũng thích em, cũng muốn có được trái tim em, nhưng anh tôn trọng mọi sự lựa chọn của em, chỉ cần em bằng lòng, anh sẵn sàng bảo vệ em cả đời!"

"Ôi! Santa!"

"Ôi! Tử Yên!"

Ôi, thượng đế! Lưu Vũ chỉ cảm thấy món mì xào anh ăn đêm qua sắp phun hết ra ngoài rồi.

"Không được, Santa, anh không thể như vậy, anh không thể thích em, anh xứng đáng với người tốt hơn em!" Lãnh Tử Yên nói xong liền quay đầu bỏ chạy, chỉ để lại Uno Santa say đắm nhìn theo.

Vậy đây chính là cảnh tượng Lọ Lem nhận ra đã mười hai giờ nên vội vàng bỏ chạy sao? Đậu má nó, giày thủy tinh đâu?

"... Lúc này anh không phải nên đuổi theo nắm tay Lãnh Tử Yên rồi nói 'Mèo hoang nhỏ, em không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu.' hay sao?" Lưu Vũ kịp thời nhắc nhở Uno Santa.

"Mèo hoang nhỏ? Biệt danh này được đấy, tôi sẽ trưng dụng nó." Uno Santa hồi thần đáp, sau đó vẫn đứng tại chỗ cũ không nhúc nhích.

Gỗ mục khó chống thành cột nhà, năm người các anh xứng đáng đội mũ xanh cho nhau!

"Trả tiền bản quyền cho tôi rồi trưng dụng thế nào cũng được."

"?"

"Làm sao? Tổng tài bá đạo thì có thể tùy tiện sử dụng biệt danh mà người khác nghĩ ra à?"

"... Thật ngại quá, xin hỏi cậu cần bao nhiêu tiền?"

"Tôi không bán, vì vậy sau này anh không được phép nói ra ba từ này trước mặt người khác."

"... Thôi được rồi, cũng chỉ có thể như vậy."

Uno Santa tiếc nuối, xem ra đời này không thể dùng ba chữ mèo hoang nhỏ được rồi.

Lưu Vũ mừng rỡ, xem ra đời này sẽ không phải nghe cái biệt danh kỳ quái đó nữa rồi.

"Sáng mai anh định ăn sáng với Lãnh Tử Yên phải không?" Lưu Vũ lại hỏi.

"Đúng vậy, không được sao?"

"Đương nhiên là được, anh có thể dẫn tôi theo không? Như vậy tôi liền có cơ hội tác hợp cho hai người."

"A, cậu nghĩ tôi sẽ tin lời cậu sao?"

"... Đưa tôi đi theo, tôi sẽ cho phép anh sử dụng biệt danh mèo hoang nhỏ một lần."

"... Đúng là một yêu cầu khiến người ta không thể từ chối."

Cuối cùng, Uno Santa đồng ý yêu cầu này và thành công thu hoạch một lần sử dụng biệt danh mèo hoang nhỏ.

Lưu Vũ cảm thấy, ở loại tiểu thuyết Mary Sue nhìn qua đã có vẻ thiểu năng này, anh hoàn toàn chính là đỉnh cao IQ.

{Xuyên thành pháo hôi tâm cơ trong tiểu thuyết Mary Sue} ×

{Xuyên thành đỉnh cao IQ trong tiểu thuyết Mary Sue} √

'Mi nói muốn ngăn cản Uno Santa và Lãnh Tử Yên ăn sáng cùng nhau đúng không?' Lưu Vũ hỏi hệ thống.

[Đúng vậy.]

'Bây giờ đã thành ta và Uno Santa đi ăn sáng cùng Lãnh Tử Yên, nhiệm vụ hoàn thành rồi, mi không được phép giật ta.'

[... Tôi nghi ngờ cậu đang lừa tôi.]

Hừ, ta chính là đang lừa mi đó!

Ngẫm nghĩ một lúc, hệ thống ậm ừ nói chỉ cần ngày mai ba người cùng đi thì nhiệm vụ của Lưu Vũ coi như hoàn thành.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net