Mask 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người ngồi đối diện trong một quán cà phê màu vàng, nơi lần đầu hai người gặp nhau. Dù đã qua giáng sinh và chuẩn bị bước sang năm mới, nhưng quán vẫn còn giữ nét decor cũ với cây thông noel và những bông tuyết dán trên tường.

"Lát nữa tôi phải bay rồi, nên không thể uống rượu với anh được."

Lưu Vũ nhận lấy thức uống của mình từ anh bạn có quả đầu kiwi độc đáo, mỉm cười cảm ơn.

"Tôi tưởng đã dời lại." Lưu Chương nhấm nháp ly americano của mình, vẫn thói quen cũ, vẫn chỗ ngồi cũ.

"Đã dời lần thứ 3 rồi, tôi không biết có được tổ chức hay không?"

"Bên đó đang có dịch bệnh, cậu cũng biết mà."

"Mong sẽ không hủy bỏ, chúng ta đã tốn nhiều công sức vào bộ sưu tập này rồi."

Lưu Vũ thở dài, gần đây cậu hay thở dài, và cả nhìn xuống mũi giày nữa.

Lưu Chương không nói gì, anh tiếp tục uống phần cà phê của mình.

"Anh có bị say khi uống cà phê không?"

Lưu Vũ đột nhiên hỏi.

Lưu Chương thu lại sự chú ý vào người đối diện, khó hiểu lắc đầu.

Lưu Vũ lấy thìa khuấy chất lỏng sánh nhẹ, màu nâu đen trong ly cho đến khi nó hòa quyện với sữa đặc được thêm vào bên dưới. Tiếp đó cho thêm vài viên đá nhỏ, tiếp tục khuấy lên.

"Tôi bị say cà phê, nhưng cũng rất thích uống cà phê."

Lưu Chương ồ một tiếng, biểu thị đã nghe.

"Anh không bị say nên không biết, mỗi lần tôi uống cà phê, một cảm giác trào dâng và nôn nao cứ cuồn cuộn trong lòng tôi. Tôi không biết tại sao lại nói những điều này với anh. Có thể là do chúng ta cùng họ... hoặc do anh đã thấy tôi khóc."

"Cậu bảo đó không phải là khóc."

Lưu Vũ nhìn anh, mỉm cười.

"Anh biết mà, tôi là một alpha, tôi luôn nói với mình phải mạnh mẽ, và tuyệt nhiên tôi chưa từng để người khác nhìn thấy giọt nước mắt của mình, kể từ khi tôi mười tuổi."

Lưu Chương lại ồ một tiếng nữa, lần này là sự ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc.

"Tôi luôn cố gắng làm tốt nhất mọi việc, để không bị bỏ đi."

"Đó là lý do cậu hỏi tôi khi đó?"

Lưu Chương nhớ đến câu hỏi bất chợt của Lưu Vũ khi ấy, về cái cách được thế giới chấp nhận. Anh nhìn sâu vào khuôn mặt thanh tú kia, cảm giác thân thuộc lại ùa về.

"Lưu Vũ, cậu có nhiều cảm nhận không đúng về bản thân mình, cậu có biết không?"

Anh chủ quán vừa tới, đi cùng là người bạn mà anh đã nói sẽ về ra mắt gia đình. Anh nhìn thấy Lưu Chương liền qua chào hỏi một tiếng.

"AK, hôm nay Lâm Mặc không đi làm."

"Tôi biết, tôi mới từ chỗ cậu ấy qua đây."

Anh chàng mỉm cười thân thiện, gật đầu. Lưu Chương quay sang Lưu Vũ giới thiệu.

"Tiểu Cửu, đây là bạn tôi, Lưu Vũ."

Lưu Vũ cũng lịch thiệp chào lại anh chủ quán.

Tiểu Cửu nháy mắt với cậu.

"Lần đầu gặp mặt, cậu đẹp trai hơn tôi tưởng đấy, Lưu Vũ đúng không? Tôi nghe Lâm Mặc nhắc nhiều về cậu lắm."

Lưu Vũ hơi ngại ngùng, không biết anh đang nói đến điều gì.

"Được rồi, hai người nói chuyện đi, chúng tôi vào trong đây."

Tiểu Cửu nói xong, rời đi cùng với bạn trai của mình.

"Anh có vẻ thân thuộc với nơi này quá nhỉ?"

"Tôi thường đến đây, cậu biết mà, về tôi và Lâm Mặc."

Một phần bánh ngọt được anh nhân viên đưa lên.

"Cũng nhờ cậu ấy mà tôi vốn không thích đồ ngọt lại có một thói quen gọi bánh ngọt cùng cà phê."

Đến lượt Lưu Vũ im lặng, cậu chăm chú nhìn anh, lắng nghe câu chuyện mà có vẻ cậu là người khởi đầu.

"Tôi biết cậu ấy chưa thể bước ra khỏi mối quan hệ kia, nhưng lại cố chấp ở bên cậu ấy. Nói thế nào nhỉ. Tôi chưa từng vì người nào như thế. Một cảm giác rất khó tả khi ở bên Lâm Mặc, ý tôi là, cậu ấy nhiệt tình, chu đáo và có vẻ những cái cậu ấy nghĩ không giống người ở thế giới chúng ta. Ừm... cũng không hẳn như vậy, chỉ là tôi không nghĩ một người bình thường có thể nghĩ ra những câu chuyện dở người như vậy. Cũng không phải dở người, nhưng mà, nó rất khác. Và tôi đã cười rất nhiều khi ở bên cạnh cậu ấy. Một người cứng đầu như tôi, cứ như vậy bị cậu ấy lây nhiễm sự thích thú với thế giới này."

Lưu Vũ nghĩ có vẻ người tiêu thụ lượng caffeine quá mức lúc này là anh chứ không phải cậu nữa, hoặc có lẽ anh say người kia hơn là thứ thức uống đắng ngọt này.

"Theo cách anh kể, có vẻ không phải Lâm Mặc tôi thường thấy."

"Tôi cũng không biết thế nào, nhưng cảm giác cậu ấy rất thoải mái với tôi. Thế nên tôi đã nghĩ... có thể cậu ấy sẽ nhanh chấp nhận tôi."

Lưu Chương nói đến đây thì im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng bên ngoài nhìn có vẻ ấm áp hơn nhiều so với lúc hai người đến.

"Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên đã ở bên cạnh nhau từ khi hai người còn rất nhỏ. Rất khó để cậu ấy thoát ra được quá khứ. Tôi nghĩ anh cũng hiểu điều đó, chặng đường này có vẻ sẽ rất dài, đối với cả ba người. Anh có thể lựa chọn rời đi nếu cảm thấy không thể tiếp tục. Nhưng đó không phải là anh."

Lưu Chương mỉm cười, uống hết ngụm cà phê cuối cùng trong ly.

"Cậu có vẻ hiểu tôi nhỉ?"

Điện thoại Lưu Vũ đổ chuông một hồi. Lát sau lại có tin nhắn tới, nhưng cậu không quan tâm, vẫn tiếp tục câu chuyện của hai người.

"Hiểu người khác chưa bao giờ là dễ dàng đối với tôi, cũng như anh nói, đến bản thân mình, tôi còn chưa biết hết, làm sao tôi dám nhận mình hiểu người khác. Chỉ là cách anh quan tâm và ánh mắt khi anh nhắc đến cậu ấy, khiến tôi cảm thấy anh không dễ dàng từ bỏ đâu."

Lưu Chương trầm ngâm nhìn vào cốc cà phê đã hết của mình, anh ăn lấy miếng bánh ngọt trên bàn một cách thưởng thức và uống nốt phần trà còn lại.

"Tôi đã đi rất nhiều nơi, có thể là trốn tránh cũng có thể là để tìm kiếm ai đó. Người mà tôi tìm kiếm dù phải lật tung quả đất này tôi cũng phải tìm được. Nhưng trong hành trình đó tôi gặp được rất nhiều biến số, những câu chuyện khiến tôi phải tạm dừng chân. Tôi nghĩ mình cứ đi thôi, gặp được người là cái duyên đến thì mình đón nhận, dù tương lai có gì thay đổi thì hiện tại tôi cũng muốn sống hết mình với cái biến số đó. Một cách trọn vẹn."

Điện thoại Lưu Vũ vẫn tiếp tục rung lên. Khi cậu không còn kiên nhẫn để nghe thấy tiếng chuông đó nữa thì chủ động tắt máy.

Lưu Chương cầm lấy áo khoác, mặc vào người trong khi Lưu Vũ vẫn muốn ngồi lại.

"Cậu sẽ không muốn bỏ lỡ chuyến bay vì tôi đâu, cậu Lưu."

Lưu Vũ lắc đầu.

"Không phải chuyến bay, tôi nghĩ mình phải học cách bỏ qua một số chuyện, không thể cứ tham lam muốn mọi thứ trên đời này được. Mà cũng không nên để những việc không quan trọng ở hiện tại làm ảnh hưởng đến tâm trạng."

Lưu Chương ngồi lại ghế, hớp thêm một ngụm trà để xua đi vị đắng vì uống vội ban nãy.

"Con người luôn tham lam mà, phải không Lưu Vũ. Có rất nhiều người câu cá trên con sông mà ta đi qua, ai cũng muốn mình thu được nhiều con cá nhất. Ai cũng vậy."

Lưu Vũ cũng uống nốt ly cà phê của mình và tráng miệng bằng ly trà bên cạnh.

"Tôi phải uống thêm nhiều nước thôi, chứ cứ để tâm trạng thế này lên máy bay chắc không trụ nổi đến buổi tổng duyệt đêm nay đâu."

Hai người rời khỏi quán cà phê màu vàng, mỗi người mang trong mình một tâm trạng phức tạp, đón nhận ánh nắng ấm áp sau chuỗi ngày đông giá rét.

_______o0o_______ 

Lạnh quá trời.

22/12/2023

Yumi Yuan


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net