Chương 58 - Chơi với Quái vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Ý nghĩa của lọ potion này là gì?]

[.... Hãy xem nào, vì bây giờ cô đang ở với chúng tôi, tôi đoán tôi có thể dạy cô về điều đó.]

Để trả lời câu hỏi của Eve, tôi đưa cô ấy đến gần Bảng trạng thái và vận hành nó, ở đó tôi cho cô ấy thấy trạng thái của trang thứ hai.

???????????????????????
?Thực vật S                       ?
?Động vật S                      ?
?Khoáng sản S                ?
?Ma thuật S                      ?
?Vật phẩm đặc biệt S   ?
???????????????????????

Eve đang đứng bên cạnh tôi tiến lại gần để xem trạng thái của tôi, sau đó cô ấy nhìn tôi với cái đầu nghiêng, làm cho đôi tai thỏ của cô ấy cũng bị lệch sang một bên.

[......S?]

[Như cô có thể thấy những tỷ lệ rơi của tôi đều là S, cao hơn một bậc so với A và vì trạng thái này, tôi có thể nhận được rất nhiều vật phẩm mà người khác không thể có được.]

[......Tôi hiểu rồi.]

[.... Cô đã bị thuyết phục dễ dàng.]

[Vì cà rốt của anh tốt hơn của tôi, nên đã bị thuyết phục.]

[Vì vậy, cô lấy cà rốt làm tiêu chuẩn huh.]

Trong khi mỉm cười cay đắng, tôi nghĩ rằng nó giống như Eve.

Sau khi lấy lại suy nghĩ, tôi tiếp tục giải thích.

[Ví dụ, lọ potion mà cô vừa mới lấy, có những loại vật phẩm khác mà tôi đã cho cô xem trước đó, bởi vì tỷ lệ rơi của tôi đều là S nên bất cứ con quái vật nào tôi hạ gục nó thì vật phẩm rơi ra từ con quái vật đó sẽ trở nên đặc biệt.]

[Ồ, tôi hiểu rồi.]

[Và tôi chỉ nói bí mật này với bạn bè của mình, vì vậy hãy giữ bí mật nhé.]

[Tôi hiểu rồi.]

Eve nói khi cô ấy thể hiện một biểu hiện thực sự nghiêm túc trong khi gật đầu. Chà, cô ấy có vẻ như kiểu không nói chuyện thường xuyên, vì vậy tôi có thể tin cô ấy.

Mặc dù tôi đã nói với cô ấy giữ bí mật, nhưng sự nghiêm trọng này là gì?

Tôi hiểu ngay tại sao.

[Tôi tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết ngay cả khi cơ thể này bị xé thành từng mảnh và vứt vào Dungeon trên toàn thế giới.]

[Đó là một quyết tâm nặng nề! Cô không cần phải đi quá xa để giữ bí mật của tôi.]

[Đó là vì lợi ích của cà rốt!]

Cô ấy thật tuyệt vời, mặc dù theo một cách hoàn toàn khác như tôi nghĩ.

Được lắng nghe bởi quyết tâm của Eve, một lần nữa cô ấy nhìn vào trạng thái của tôi tại Bảng trạng thái.

[Chuyện gì vậy?]

[Đối với khả năng của anh, HP là S và Sức bền B rồi sẽ trở thành S, nó có thực sự tốt hơn A không?]

[Không phải tôi vừa nói điều đó một lúc trước.]

[....]

Sau khi nhìn vào trạng thái của tôi một lúc, Eve quay về phía tôi và đưa cho tôi một khúc karate.

Một âm thanh 'Pechi' đã được tạo ra.

[Tại sao? Thật đột ngột quá đi. Cô sẽ nói [tôi ghét cấp thấp] một lần nữa sao?]

[.....]

Không trả lời tôi, Eve đi đến một bên tường và chặt nó.

Sau đó, một phần của bức tường vỡ vụn và biến thành bụi.

Nó rạn nứt, không chờ đợi, nó bị chém, không chờ đợi cũng không phải vậy.

Nó chỉ là một phần của nó bị vỡ vụn thành bụi.

Sau đó, cô ấy một lần nữa nhìn tôi.

[Thật là Mạnh mẽ.] Là những gì cô ấy trả lời.

[Đó có phải là sức mạnh của đưa vào khi mà cô chặt tôi với cú vừa nãy không?]

[Trong khoảng một giây tôi đã băm nhỏ hàng trăm lần.]

[Cô có phải là người chặt hay gì đó không! Đợi đã! Vậy thì đừng làm điều đó với mọi người!]

[Nhưng anh mạnh mẽ.]

[Yeah, .. Nó không thực sự làm tổn thương tôi đến thế.]

[Có lẽ nếu Sức chịu đựng của anh trở thành S thì nó sẽ không đau chút nào.]

[— —!]

Tôi đã bị sốc bởi những lời nói giản dị của Eve.

•••••••••••••••

Trưa đến, bên trong thành phố của Shikuro.

Khi hợp tác với Celeste và Emily, tôi hiện đang đợi ở thành phố.

[Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ Yoda-san.]

[Hôm nay, chúng ta làm gì đây? Chúng ta có nên lặn xuống tầng sáu của Teruru không?]

[Rât tiếc! Hãy để cho tôi làm một thứ gì đó khác biệt cho ngày hôm nay!]

Trong khi siết chặt cả hai tay vào nhau, tôi cúi đầu thật sâu.

[Hả? Một vấn đề khác sao... Điều đó có nghĩa là gì ..]

[Tôi có việc phải làm hôm nay.]

[Cái gì đó để làm. Có phải cái gì đó quan trọng? Thậm chí quan trọng hơn việc vào Dungeon-]

[Được thôi desu.]

Chống lại Celeste khó hiểu, Emily ngay lập tức chấp nhận và đồng ý.

[Để nó lại cho em nodesu.]

[Cảm ơn Emily! Và xin lỗi Celeste! Ồ, anh biết! Anh sẽ để lại lọ potion Thực vật này cho các cô gái.]

Tôi đưa lọ thuốc đỏ cho hai người họ, quay lưng lại với họ và vội vã rời đi.

Tôi có việc tôi cần làm. Trong khi có suy nghĩ về cách hoàn thành nó, tôi đã chạy với toàn bộ sức lực của mình.

•••••••••••••

Sau khi Ryouta rời đi, ở đó chỉ còn Emily và Celeste.

Mặc dù Celeste đang thể hiện một biểu cảm bối rối và nửa chán nản, Emily vẫn nở một nụ cười dịu dàng khi cô ấy nhìn Ryouta biến mất trong đám đông khi vẫy tay với anh ấy.

[Anh ấy vừa đi xa. Được rồi, Emily, thậm chí không cần hỏi tại sao em lại để anh ấy đi.]

[Đó là Yoda-san thông thường desu.]

[Hả?]

[Bất cứ khi nào Ryouta-san có điều gì đó anh ấy muốn làm, anh ấy sẽ luôn đưa lên khuôn mặt đó. Không phải nó khiến chị muốn hỗ trợ anh ấy nanodesu.]

[Đó là rất nhiều. Chắc chắn anh ấy là người tuyệt nhất trên thế giới ..]

Khi Emily nói vậy, Celeste đỏ mặt thực sự khó khăn, và với một biểu cảm xấu hổ, cô nhìn vào nơi Ryouta rời đi chỉ một lúc trước.

[Ryouta-san, người đã tạo ra khuôn mặt đó. Mong muốn làm điều gì đó thật tốt. Được rồi!]

Celeste, người muốn đuổi theo Ryouta, người vừa rời đi, đã bị Emily bắt giữ lại.

[Không can thiệp vào việc của  Yoda-san nanodesu.]

[Nhưng, anh ấy có thể cần sự giúp đỡ của chúng ta, vì vậy tại sao không.]

[Nếu anh ấy cần sự giúp đỡ của chúng ta, Yoda-san đã hỏi chúng ta rồi desu. Vì anh ấy không nói gì về việc cần sự giúp đỡ của chúng ta và yêu cầu chúng ta đi đến dungeon trước nên chúng ta không phải giúp anh ấy.]

[Hãy buông chị ra, làm ơn. Hãy để chị đi với anh ấy.]

[Không được là không được nanodesu ~ ~]

[Hãy– để– chị– đi làm ơn]

Celeste đã cầu xin như một đứa trẻ muốn đi với anh ấy.

Nhưng Emily vẫn nắm chặt tay cô và kéo cô vào Dungeon cùng cô.

••••••••••••••

Tầng thứ tư của Nihonium, như thường lệ là một Dungeon không có ai trong đó.

Khoảnh khắc tôi bước chân vào Dungeon, tôi ngay lập tức được chào đón bởi một Xác ướp và tôi nắm lấy cổ họng của nó, và đập nó vào tường khi tôi đang bóp vào cổ họng.

Sau một lúc, cái đầu lỏng ra và Xác ướp bị đánh bại.

Bên trong xác ướp bốc hơi, và khi băng gạc vẫn còn, tôi lập tức bắn một viên đạn Phục hồi.

Sau đó, một hạt giống rơi xuống và sức chịu đựng của tôi tăng thêm 1.

Sau đó tôi tìm kiếm con quái vật tiếp theo.

Xa tôi một chút, tôi thấy một xác ướp khác. Tôi bắn một viên đạn Xuyên phá vào nó, và sau đó định thời gian cho nó một chút sau khi tôi bắn một viên đạn Hồi phục.

Và lúc đó tôi cũng đang lao về phía nó để rút ngắn khoảng cách.

Đầu của xác ướp bị xuyên thủng bởi viên đạn và sau đó băng được làm sạch. Ngay khi hạt giống rơi xuống, tôi đã kịp thời nhặt nó lên để tăng sức chịu đựng.

Trong khi tôi đang săn lùng bên trong Nihonium, sự căng thẳng của tôi đã ở mức tối đa, bởi vì tôi muốn nhanh chóng tăng sức chịu đựng của mình.

Với sự căng thẳng cao độ đó, tôi đã săn lùng Xác ướp và tính toán cách nhanh nhất tại chỗ để đánh bại Xác ướp.

Và như vậy trong toàn bộ buổi chiều, do hậu quả của sự hung hăng bên trong Dungeon, Sức chịu đựng của tôi tăng từ B lên A, rồi từ A đến S trong mỗi phát bắn.

••••••••••••

Sau khi thoát khỏi ngục tối, tôi đi đến tấm bảng trạng thái của Nihonium để xác nhận khả năng của mình.

????????????????????
?Cấp độ1/1                 ?
?HP S                             ?
?MP F                             ?
?Sức mạnh S               ?
?Sức chịu đựng S       ?
?Thông minh F           ?
?Tâm thần F                 ?
?Tốc độ S                      ?
?Khéo léo F                  ?
?May mắn F                 ? ( mị nghĩ mm của main phải là S mới đúng chứ)
????????????????????

Mặc dù cấp độ của tôi vẫn ở mức 1, nhưng sức chịu đựng của tôi cuối cùng đã đạt đến S.

Sau khi xác nhận điều đó, một lần nữa tôi trở lại Dungeon.

Tầng đầu tiên của Nihonium, tầng mà Skeleton thích làm mọi người ngạc nhiên.

Và ngay lập tức tôi gặp phải một bộ xương.

Thông thường tôi sẽ ngay lập tức hạ gục nó, nhưng lần này tôi đứng đó không làm gì cả.

Và tôi thậm chí còn đặt cả hai tay vào trong túi.

Pechi, là những gì tôi cảm thấy khi bị đánh.

Cuộc tấn công của Skeleton, mặc dù không phải là tôi không cảm thấy gì cả, nhưng nỗi đau giống như bị một đứa trẻ mẫu giáo đánh.

Và một lần nữa đứng yên, ồ, bất kể nó tấn công tôi bao nhiêu lần, nó cũng không đau chút nào.

Sau đó tôi đi về phía trước, và Skeleton đang đuổi theo tôi trong khi không tấn công nó chút nào.

Vì Nihonium không rơi bất cứ thứ gì cho các nhà thám hiểm khác, không ai thường xuyên ở trong ngục tối này, vì vậy tôi đã gặp một Skeleton khác.

Cùng với Skeleton đó, cả Skeleton từ trước và phải bây giờ đều đánh tôi trái và phải.

Pechi-pechi, pechi-pechi.

Như tôi dự đoán, nó không đau.

Chỉ trong trường hợp tôi trốn tránh một trong những cuộc tấn công của nó. Bộ xương đang tấn công tôi đáp xuống nó tấn công trên mặt đất.

Yeap, đó là một cuộc tấn công khá nặng nề.

pechi-pechi.

Nó hoàn toàn không ảnh hưởng đến tôi.

Với HP và Sức chịu đựng của tôi là S.

Nếu tôi ở trong một trò chơi, thì điều này có nghĩa là tôi chỉ nhận 1 điểm sát thương từ một con quái vật mỗi lần đánh.

Không đánh bại các bộ xương, tôi tiếp tục đi tiếp.

Từ hai đến ba, từ ba đến bốn, và từ bốn người khác.

Các bộ xương đang dần tăng lên, cuối cùng chúng đã nhóm lại trong khi tấn công tôi.

Khi nó trở thành khoảng 20 con trong số họ, đó là điểm mà họ đang vây quanh tôi, vì vậy tôi không thể tiến lên được nữa.

Mặc dù vậy nó cũng không đau chút nào, tôi vẫn ở trong trạng thái liên tục nhận một đòn tấn công vô tận với 1 sát thương.

Trong khi bị tấn công bởi đám đông của Skeletons, tôi đã suy nghĩ về cách tôi có thể sử dụng sức mạnh này vào thứ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net